Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Không có ai? Giang Nguyệt suy nghĩ hỗn loạn, nhìn anh không thể tin được, trong lúc nhất thời không khống chế tốt cảm xúc, lẩm bẩm nói:

“Không phải Tần Di Di...”

“Tôi không để cô ấy không ở đó, dù chỉ một ngày.”

Tâm trạng Tiêu Kỳ Nhiên rất tốt, sự kiên nhẫn của anh trở nên đặc biệt dồi dào: “Đó là chỗ của cô, tôi sẽ không để người khác chiếm giữ.”

Những lời này của Tiêu Kỳ Nhiên vừa lãng mạn vừa ngọt ngào, giống như là lời tán tỉnh lơ đãng.

Cũng không biết là ai lúc đó đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nói sau này muốn để Tần Di Di chuyển vào sống ở Thụy Uyển?

Giang Nguyệt kiềm nén ý muốn trào phúng và khiêu khích, ngữ khí lơ đãng lộ ra chút oán giận:

“Căn nhà kia là do Tiêu tổng cho tôi mượn ở, làm sao có thể là chỗ ở của tôi được?”

Thụy Uyển không thuộc về cô, cô cũng không thuộc về nơi đó.

Nó không khác gì một cái lồng mạ vàng mà thôi.

Sau khi cô nói câu này xong, Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của anh.

Im lặng một lát, Tiêu Kỳ Nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.

Có chút bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều.

Tâm trạng anh rõ ràng rất tốt, đứng dậy ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Biết rồi, tôi sẽ giải quyết tốt.”

Cảm giác được hơi thở quen thuộc của người đàn ông, Giang Nguyệt nhướng mày, cơ thể căng thẳng, còn chưa kịp hỏi anh muốn giải quyết chuyện gì.

Lớp ngụy trang lịch lãm của người đàn ông được dỡ xuống một cách dễ dàng, ngón tay của anh nhẹ nhàng đè lên đôi môi cô, cúi đầu hôn nhẹ:

“Hôm nay nhận giải thưởng, Nguyệt Nguyệt của tôi muốn phần thưởng là gì đây?”

Giang Nguyệt:...

Phần thưởng tốt nhất là anh ra khỏi nhà cô ngay bây giờ!

Ngay lập tức!

Tiêu Kỳ Nhiên không biết thuật đọc tâm, đương nhiên không biết bây giờ Giang Nguyệt đang suy nghĩ gì, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Giang Nguyệt là đóa hồng mà anh chăm tưới.

Được nuôi dưỡng từ khi còn là nụ hoa, giờ đây đã vươn mình và trở thành bông hoa lộng lẫy và kiều diễm nhất.

Khi môi Tiêu Kỳ Nhiên sắp xâm nhập, tay Giang Nguyệt siết chặt, bỗng nhiên dùng ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn đè cằm anh lại.

“Tiêu tổng, hôm nay tôi không tiện.” Cô dịu giọng, ánh mắt ngại ngùng: “Tôi đến kỳ sinh lý.”

Một câu nói ngăn bàn tay vốn định đưa vào đồ ngủ của Giang Nguyệt lại nhanh chóng rút ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui