Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Sao lại là hôm nay?” Tiêu Kỳ Nhiên mất hứng, đôi mắt rũ xuống: “Không phải cuối tháng sao? Đến sớm vậy à?”

Giang Nguyệt nói dối không cần chuẩn bị, mí mắt cũng không chớp một cái: “Thời tiết quá lạnh nên tới sớm.”

Hai thân thể vừa rồi còn nóng như lửa đốt, sau vài câu đối thoại dần dần trở nên bình tĩnh.

Màu mực trong mắt người đàn ông đã nhạt đi một chút, cuối cùng vẫn hơi tiếc nuối mà cúi người hôn vành tai cô, khiến toàn thân cô run lên.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, vài ngày nữa tôi lại tới, ngoan.”

Ánh mắt anh hơi nặng nề, vùng khô nóng nào đó bị buộc phải phân tán từng chút một.

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt trong giây lát, sau đó dùng tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô: "Căn phòng này cũng coi như ấm áp, không đến mức khiến cô lạnh.”

“Anh muốn đi sao?” Giang Nguyệt ngẩng mặt hỏi một câu.

“Sao vậy, luyến tiếc tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên cười, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô: "Giường quá nhỏ, hai người ngủ không được.”

Ánh mắt anh dừng lại trên sô pha, nhớ tới đêm đó khi anh ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn đang cuộn tròn trên đó.

Khuôn mặt của anh hơi tối lại.

“Ngày mai vào đoàn làm phim thì kêu Trần Duyệt chào hỏi đạo diễn một tiếng, đừng làm việc quá mệt mỏi.” Khi Tiêu Kỳ Nhiên rời đi thì hôn lên trán cô rồi nói.

Tiêu Kỳ Nhiên đến nhanh, đi cũng nhanh.

Giang Nguyệt ngồi một mình trên sô pha, tâm trạng căng thẳng vừa rồi cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, toàn thân thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã nói dối…

Kỳ sinh lý của Giang Nguyệt thường xuyên đến rất đúng ngày, không sớm cũng không muộn, nhưng cô không muốn xảy ra quan hệ với Tiêu Kỳ Nhiên nên tạm thời nghĩ ra cái cớ như vậy.

Ngoài lý do này ra, Giang Nguyệt thật sự không thể nghĩ được lý do nào khác có thể khiến cho người đàn ông này có thể ngoan ngoãn hạ nhiệt.

Lý do gì cũng được, có thể khiến anh ngoan ngoãn rời khỏi là được rồi.



Ngày hôm sau bé trợ lý nhỏ đến đón Giang Nguyệt vào đoàn làm phim.

Cô tiện tay cầm bánh lên xe, đưa nó cho bé trợ lý: “Chia bánh nhé, tôi mời mọi người ăn bánh.”

Giang Nguyệt không muốn ăn bánh ngọt Tiêu Kỳ Nhiên tặng.

Hàng ghế sau của xe bảo mẫu có rất nhiều chỗ trống, bé trợ lý còn chưa ăn sáng, lúc này hai mắt sáng ngời, lập tức tháo dây ruy băng ra rồi cắt một miếng, nếm thử hai miếng mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Sao chiếc bánh này lại không giống với bánh ngọt bình thường khác nhỉ?”

Đến lúc này Giang Nguyệt mới nhớ tới, Tiêu Kỳ Nhiên nói rằng bánh không chứa các sản phẩm từ sữa có thể khiến cô bị dị ứng, vì vậy cô có thể yên tâm ăn.

“Ừ...” Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, tùy ý giải thích một câu:

“Có thể là do đầu bếp bánh làm sai, bớt chút nguyên liệu, nhưng mùi vị chắc cũng không tệ đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui