Hứa Ngôn Sâm cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ thể thao mới nhất trên cổ tay, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
“Nhỏ trà xanh kia sao còn chưa tới?”
Hứa Ngôn Sâm nói chuyện không chút khách khí, từ trước đến nay cay nghiệt: “Còn chưa thành danh mà đã có bệnh ngôi sao, ai chịu nổi tật xấu đó.”
“Đừng nói lung tung, lỡ như sau này cô ta thành ngôi sao lớn thì sao?” Giang Nguyệt nở nụ cười, ý bảo anh ấy đừng nói lung tung, cẩn thận bị người ta nói.
Từ trước đến nay Hứa Ngôn Sâm luôn thẳng thắn, cũng không kiêng dè: “Tôi nghi ngờ ông chủ của tôi bị cửa kẹp đầu, loại hạng mục này mà cũng phê duyệt, thật sự là chê Swee doanh số bán hàng quá tốt rồi sao?” . truyện ngôn tình
Giang Nguyệt yên lặng nghe, bỗng nhiên chen vào một câu: “Doanh số quý trước không phải rất tốt sao?”
Người phát ngôn quý trước là Tần Di Di, cô nghe chị Trần nói phản ứng cũng không tồi, doanh số cuối năm của Swee còn tăng mấy phần trăm, không hề sụt giảm như Hứa Ngôn Sâm đã nói.
Bởi vậy có thể thấy được, năng lực phát ngôn của Tần Di Di vẫn ổn.
Không nghĩ tới, Hứa Ngôn Sâm lại trợn trắng mắt, hạ thấp giọng nói: “Cô không biết sao? Bởi vì nửa chừng thay đổi người đại diện, nhiều người tiêu dùng đã không mua nữa.”
“Nếu không phải cuối năm Tiêu Kỳ Nhiên mua một lượng lớn trang phục do Tần Di Di đại diện thì doanh số bán hàng của Swee hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.”
Hóa ra là do Tiêu Kỳ Nhiên đã giúp Tần Di Di.
“Đây là tin tức nội bộ, đừng truyền ra ngoài.” Hứa Ngôn Sâm càng nói, tâm trạng của anh ấy càng trở nên tồi tệ:
“Thật không nghĩ tới rằng có một ngày nào đó thiết kế của tôi cũng phải dựa vào cách này để đạt được thành tích, nói ra thật mất mặt.”
Giang Nguyệt nghe vậy liền hiểu rõ.
Đây là muốn cô đến cứu viện, cứu vớt thành tích ảm đạm của Swee.
Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen chạy tới, vững vàng dừng ở ven đường, Tần Di Di từ trên xe nhảy xuống, theo sát phía sau là Tiêu Kỳ Nhiên.
“Chị Giang Nguyệt, anh Hứa, chào buổi sáng!”
Vẻ mặt Tần Di Di nhiệt tình, đi tới trước mặt hai người, chủ động chào hỏi: “Thật ngại quá, hôm nay trên đường đến đón tôi A Nhiên bị tắt đường một chút, em vẫn đến kịp đúng không?”
Đôi mắt cô ta mở to, giọng điệu có chút áy náy nhưng sự khoe khoang trong lời nói vẫn rõ ràng như trước.
Tần Di Di nhìn thấy Giang Nguyệt và Hứa Ngôn Sâm đứng chung với nhau, ánh mắt khẽ chớp, che môi cười:
“Chị Giang Nguyệt tới sớm như vậy là bạn trai đưa tới sao?”
Giang Nguyệt và Trần Tư Tề công khai yêu đương đã là chuyện ai cũng biết.
Nhưng dù như vậy, nghe Tần Di Di trêu chọc lúc này cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không đợi Giang Nguyệt mở miệng, Hứa Ngôn Sâm đã lên tiếng trước: “Bé trà xanh, người khác có tay có chân, đương nhiên có thể tự đi xe tới đây.”
“Còn cô, không có đàn ông chở thì có phải đi cũng không nổi nữa, đúng không?”