Quan trọng hơn là, khi kết hôn với Tiêu Kỳ Nhiên, cô sẽ trở thành bà Tiêu mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
Đến lúc đó, Giang Nguyệt còn có thể cao ngạo với cô nữa sao?
Nghĩ tới đây, Tần Di Di càng thêm chuẩn bị kỹ càng, đêm nay nhất định phải lấy lòng Tô Gia Lan cho bằng được.
Chỉ cần được Tô Gia Lan chấp nhận, khoảng cách được gả vào Tiêu gia cũng sẽ không còn xa nữa.
…
Khách sạn Swan Mansion.
Tần Di Di rất thật trọng, trước khi xuống xe còn dặm lại lớp trang điểm vài lần. Sau khi chắc chắn trang phục, tóc tai, mặt mũi đều hoàn hảo thì mới kéo lấy khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên, bước xuống xe.
“A Nhiên, nhìn em không có gì lạ đúng không?” Tần Di Di thấp giọng hỏi, ánh mắt không tự chủ được nhìn xung quanh.
Đây là lần đầu tiên cô đến Swan Mansion.
Không hổ là khách sạn xa xỉ hàng đầu Bắc Thành, chỉ riêng phần trang trí ở sảnh cũng đã làm cho người ta thán phục không thôi, trên vách tường treo các loại trang trí cổ điển, mỗi một thứ đều có giá trị không nhỏ.
Ngay cả nhân viên phục vụ đi qua cũng ăn mặc chỉnh tề, cung kính chào hỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
“Kính chào Tiêu tổng.”
Không khí trong toàn bộ khách sạn tràn ngập sự sang trọng và quý phái.
Là nơi người bình thường không thể ra vào.
Sự mong đợi và khao khát trong lòng Tần Di Di ngày càng mạnh mẽ, cô ước mình có thể ngay lập tức gả vào nhà họ Tiêu, gia nhập hàng ngũ thượng lưu.
Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tần Di Di đi đến dừng trước một cánh cửa.
Tim Tần Di Di đột nhiên đập rất nhanh, lòng bàn tay theo bản năng siết chặt, vô cùng khẩn trương liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:
“A Nhiên, em có chút sợ hãi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vỗ vỗ vai trấn an cô, đưa tay vặn tay nắm cửa.
Tần Di Di hít sâu một hơi.
Khi nhìn thấy hai người ngồi ở chiếc bàn vuông kiểu châu Âu trong phòng, sắc mặt Tần Di Di đột nhiên biến đổi, vẻ mặt cũng từng chút cứng ngắc.
“Gần đây hoa hồng bác nuôi nở rất đẹp, là có bí quyết gì hay sao ạ?”
Trên chiếc ghế xa hoa chạm trổ hoa văn, Giang Nguyệt ưu nhã bưng trà đen lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười: “Tôi cũng muốn trồng một chậu nhỏ ở trong phòng, xin bác chỉ dạy cho.”
Tâm tình Tô Gia Lan cũng không tệ, cười trả lời cô: “Tôi nhờ chú Thiệu mang phân bón từ New Zealand về cho tôi. Chắc là nó có hiệu quả. Hôm nào tôi sai người mang sang cho cô một ít.”
Hai người nói qua nói lại, trò chuyện rất vui vẻ, trông như quan hệ rất tốt.
Giang Nguyệt ăn mặc rất thục nữ, cả người trầm tĩnh mà lại nhu thuận, là loại trưởng bối sẽ thích.
Tần Di Di không thể tin nhìn một màn này, hai bàn tay siết chặt.
Cô biết người phụ nữ có vẻ ngoài quý phái và tao nhã đó là Tô Gia Lan, nhưng vì sao người ngồi đối diện lại là Giang Nguyệt?
Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng cũng không ngờ tới Giang Nguyệt lại xuất hiện ở đây, ánh mắt hơi tối lại, hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
“Mẹ, con dẫn Di Di đến.” Thanh âm của anh trầm thấp, nghe không ra bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, nhưng lại có chút lạnh lùng.
Lúc này, Tô Gia Lan mới giống như vừa mới nhận ra, nói đến một nửa thì dừng lại, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía một nam một nữ đang đứng ở cửa:
“Lại đây ngồi đi, đừng đứng ở đó như vậy.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm: “Mẹ, mẹ có ý gì? “
Tô Gia Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người Tần Di Di vài giây, lại chuyển đến trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên:
“Mẹ có thể có ý gì đây? Không phải chỉ là buổi gặp gỡ nói chuyện phím với nhau thôi sao?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống vài phần, quai hàm căng thẳng, trong mắt bọc lấy lạnh lẽo.
Đây là dấu hiệu báo trước cho sự tức giận của anh.