“Không sao.” Giang Nguyệt khoát tay áo, giọng điệu thoải mái dí dỏm:
“Vừa hay rèn luyện sức khỏe luôn. Leo cầu thang cũng rèn luyện vóc dáng và giảm mỡ có hiệu quả rất tốt.”
Kiều Cẩn Nhuận nhịn không được cười: “Nói thật thì cô không cần phải giảm cân, vóc người bây giờ của cô rất tốt, rất hoàn hảo, rất đẹp rồi.”
Giang Nguyệt không chút khách khí: “Cảm ơn vì đã khen. Tôi xứng đáng được khen như vậy nha.”
Dường như không ngờ tới Giang Nguyệt lại kiêu ngạo như vậy, Kiều Cẩn Nhuận có chút bất lực lắc đầu:
“Giang đại minh tinh, cô hoàn toàn không giống với những gì mà truyền thông đã đưa tin.”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt hỏi: “Bọn họ viết về tôi như thế nào?”
“Lương thiện, ôn nhu, hào phóng và khiêm tốn.” Kiều Cẩn Nhuận suy nghĩ một cách sâu xa:
“Quả nhiên nội dung mà truyền thông đúng là không thể tin hoàn toàn.”
Giang Nguyệt ngoài đời giống một cô gái nhỏ, sẽ bởi vì sợ đau mà sợ tiêm, cũng sẽ kiêu ngạo tự mãn, còn có thể đùa giỡn như con nít.
Kiều Cẩn Nhuận đi tới trước cửa phòng, giơ một bàn tay ra gõ cửa, vài giây sau cánh cửa được mở ra, có một người phụ nữ trung niên hơi mập từ bên trong bước ra.
“Cẩn Nhuận, con đã trở về?”
Kiều Cẩn Nhuận kêu một tiếng: “Mẹ, con dẫn bạn tới thăm Như Như.”
Người phụ nữ trung niên vội vàng kéo Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt vào trong nhà, bảo hai người bọn họ ngồi trên sô pha, sau đó vội vàng đem rau củ quả cầm vào trong bếp.
Giang Nguyệt nhìn lướt qua căn nhà này một chút. Tổng cộng có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách cũng không lớn lắm, mấy người ở cũng có chút chật chội.
“Mẹ tôi họ Tạ, tên là Tạ Ngọc Mai, cô gọi bà ấy là dì Tạ là được rồi.”
Giang Nguyệt gật đầu.
Chờ Tạ Ngọc Mai bưng nước nóng đi ra, trên mặt tươi cười rất nhiệt tình: “Cô bé này nên xưng hô như thế nào nhỉ?”
Quả nhiên, bà ấy không biết Giang Nguyệt.
“Mẹ tôi bình thường không xem TV nhiều.” Kiều Cẩn Nhuận giải thích một câu.
Giang Nguyệt có thể nhìn ra được.
TV trong phòng khách đã rất cũ, hộp thu sóng vẫn còn phủ một lớp bụi, không giống việc thường xuyên có người bật lên.
“Dì Tạ, cháu là Giang Nguyệt.” Giọng nói của cô dịu dàng: “Dì gọi cháu là Tiểu Nguyệt là được.”
“Thì ra cháu chính là Giang Nguyệt.” Tạ Ngọc Mai vỗ nhẹ vào đầu nói, nhịn không được nở nụ cười:
“Dì biết, cháu là một ngôi sao đúng không? Con gái dì đã thích cháu kể từ khi cháu mới ra mắt rồi đó.”
“Là Như Như đúng không ạ? Cô bé hiện tại đang ở đâu rồi dì?” Giang Nguyệt lắc lắc túi quà trong tay, nụ cười càng tươi hơn: . Truyện Quan Trường
“Cháu có mang quà cho em ấy, hy vọng em ấy sẽ thích.”