Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Nghe nói buổi tối, gấu nhỏ sẽ biến thành kỵ sĩ, bảo vệ công chúa đang ngủ.” Giang Nguyệt đã bình tĩnh lại, trong lời nói mang theo sự chúc phúc:

“Nó nhất định sẽ bảo vệ tốt Như Như.”

“Ừ, nhất định!”

Tạ Ngọc Mai mời Giang Nguyệt ở lại ăn cơm tối, nói là trong nhà không thường xuyên có khách đến nên muốn đối xử với cô thật tốt.

Sự nhiệt tình của bà khiến Giang Nguyệt không thể từ chối, đành thoải mái đồng ý.

Thêm nửa tiếng nửa trôi qua, cha của bác sĩ Kiều là Kiều Bân trở về, nhìn thấy một cô gái ở trong nhà, không thể không kinh ngạc nhìn lại thêm lần nữa.

Thật là một cô gái xinh đẹp.

Ông lại nhìn về phía Kiều Cẩn Nhuận, tươi cười hỏi: “Cẩn Nhuận, sao con mang bạn gái về nhà mà không báo trước vậy?”

Giang Nguyệt lập tức đỏ mặt, mở miệng muốn giải thích, Kiều Cẩn Nhuận chậm rãi nói:

“Ba, đây là bệnh nhân của con, cũng là bạn của con, ba đừng hiểu lầm.”

“Thì ra là bạn, thật ngại quá, mạo phạm cháu rồi!” Kiều Bân xấu hổ gãi gãi đầu, vẫn tươi cười như trước:

“Vậy ba xuống lầu đến cửa hàng của lão Dương mua một con cá chín. Vừa vặn hôm nay là thời điểm tốt để ăn cá ngon đấy. Chúng ta ăn cùng uống một bữa đi.”

Nhìn Kiều Bân đi ra ngoài, Kiều Cẩn Nhuận giải thích với Giang Nguyệt:

“Ba tôi là công nhân trên công trường xây dựng, bình thường quen tùy tiện, hy vọng cô không quá để ý.”

Giang Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Tôi cảm thấy chú rất đáng yêu.”

Rất đơn giản, rất thực tế.

Chờ chú Kiều mua cá chín về, đồ ăn của dì Tạ cũng đã chuẩn bị xong, mấy người ngồi vây quanh trước bàn ăn, thức ăn trên bàn nghi ngút khói.

Trong bữa ăn cơm, ông Kiều nói chuyện rất thoải mái, không ngừng tán gẫu những câu chuyện trên công trường, còn hỏi tình hình công việc gần đây của Kiều Cẩn Nhuận.

Vô cùng náo nhiệt và ấm áp.

Chú Kiều xoa xoa tay, có chút thận trọng hỏi Giang Nguyệt: “Tiểu Nguyệt này, cháu đang làm công việc gì, có tiện nói với chú không?”

Dì Tạ cười trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó rất tự nhiên gắp một miếng cá bỏ vào bát Giang Nguyệt:

“Tiểu Nguyệt của chúng ta là một ngôi sao lớn đó.”

“Ồ!” Ba Kiều hô một tiếng, vẻ mặt cao hứng: “Hèn gì, tôi vừa nhìn đã thấy Tiểu Nguyệt có dung mạo xuất chúng. Vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, nhất định rất là người nổi tiếng rồi!”

“Nhưng mà bình thường chú không xem TV nhiều, nên không thể nhận ra cháu được.” Ông lại cười cười:

“Khi còn nhỏ, Như Như rất thích xem TV. Con bé từng nói sau này lớn lên cũng muốn trở thành đại minh tinh.”

Đàn ông trung niên từ trước đến nay không biết biểu đạt tình cảm, chỉ là khi nói đến đây, ánh mắt có chút tối đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui