“Ở trong phòng nói cái gì mà không thể cho người khác biết?”
Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi đảo qua Giang Nguyệt: “Không phải đặt vé máy bay buổi chiều sao, vậy mà vẫn còn ở đây rề rà?”
Còn chưa kịp đợi Giang Nguyệt trả lời, Tần Di Di đã vội vã chạy đến đứng chắn giữa trước mặt hai người. Vui vẻ, cao hứng và phấn chấn, cái nào cũng đều không giấu được:
“A Nhiên, anh đến đón em đi xem hòa nhạc à?”
Cô ta cố ý để Giang Nguyệt nghe thấy.
Tần Di Di muốn Giang Nguyệt biết quan hệ hiện tại của cô ta và Tiêu Kỳ Nhiên đang rất gần gũi, hơn nữa còn thường xuyên hẹn hò.
Mặc kệ như thế nào, cũng nhất định phải ở trước mặt Giang Nguyệt thắng một ván.
Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, ánh mắt chạm đến quyển sổ nhỏ trên tay Tần Di Di, tiện tay rút ra.
Vẻ mặt Tần Di Di cứng đờ, muốn cướp lại nhưng đối phương đã nhìn thấy nội dung trên đó.
Bầu không khí trong phòng nghỉ lập tức đóng băng.
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, lộ ra sự lạnh lùng bức người: “Trên đây viết cái gì?”
“A Nhiên, anh nghe em giải thích.”
Tần Di Di có chút bối rối, “Em muốn hiểu thêm một chút về sở thích và thói quen sinh hoạt của mẹ anh, như vậy, lần sau có gặp mặt cũng sẽ không chọc giận bác ấy.”
Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm, tâm tình cũng không chuyển tốt hơn: “Sao em biết những điều này?”
Nhìn hai người trước mặt kẻ hát người hò, Giang Nguyệt cảm thấy rất nhàm chán, chuẩn bị từ bên cửa đi ra ngoài.
Chị Trần vẫn còn đang ở dưới lầu chờ cô.
“Là chị Giang Nguyệt nói cho em biết.” Tần Di Di hạ thấp giọng, bình tĩnh nói:
“Trước đây, chị Giang Nguyệt từng chăm sóc Tiêu phu nhân, cho nên đối với sở thích của Tiêu phu nhân tương đối hiểu rõ.”
Cô ta len lén đánh giá vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, lại nghiêm túc nói: “Chị Giang Nguyệt thật sự rất để tâm. Vì có thể làm cho Tiêu phu nhân hài lòng, thậm chí chị ấy còn học thêm về nghệ thuật cắm hoa. Chị ấy còn có thể nhận biết hơn trăm loại thực vật, rất lợi hại đó.”
Cô ta nói một cách vô cùng ngây thơ, nhưng từ trong lời nói đều ám chỉ với Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đã từng cố gắng muốn lấy lòng Tô Gia Lan đến như vậy.
Toàn bộ mọi thứ đều rất để tâm.
Lập tức ngay trong khoảnh khắc, trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên phủ lên một tầng sương lạnh.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên cười lên, trong lời nói mang theo ý châm chọc và khinh miệt:
“Giang Nguyệt, tôi thật sự đã đánh giá thấp quyết tâm muốn được gả vào Tiêu gia của cô.”
….
Anh cười như không cười nhìn cô, dường như đang châm chọc cô không biết tự lượng sức mình.
Giang Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi khẽ động: “Còn có việc gì không? Nếu không còn có việc gì khác, tôi xin đi trước, chị Trần còn đang ở dưới lầu đợi tôi.”
Khi cô nói ra những lời này, trên người toả ra khí phách độc lập và kiêu ngạo.
Tiêu Kỳ Nhiên ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người cô, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như băng.
Giang Nguyệt đã rời khỏi, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn u ám như cũ.
“A Nhiên, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.” Tần Di Di bước đến ôm lấy khuỷu tay của Tiêu Kỳ Nhiên, trên mặt tươi cười tràn ngập vui sướng.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ‘ừ’ một tiếng, trong mắt vẫn cất giấu vài phần cảm xúc phức tạp.