Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Tôi đã sớm biết mà. Tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy…”

Giang Dự bối rối, bắt đầu run rẩy lẩm bẩm nói một mình: “Tiêu Kỳ Nhiên làm sao có thể ở chung với loại như chị lâu được. Chị chỉ là một con khốn đê điện mà thôi. Sau khi chơi chán thế nào cũng bị vứt bỏ.”

Giang Nguyệt nghe những lời cay nghiệt này, lông mày hơi nhíu lại:

“Em muốn mắng thế nào thì mắng, nhưng từ nay về sau, chị không có tiền đưa cho em nữa đâu.”

“Còn nếu em chê chị bẩn như vậy, thì cứ coi như không có người chị như chị là được!”

Lúc nói những lời này, đồng tử Giang Nguyệt run lên, nhưng rất nhanh dùng cảm xúc che dấu tốt, vẫn như cũ là bộ dáng lạnh như băng không cho người khác đến gần.

Giang Nguyệt đứng thẳng tắp, bờ vai mảnh khảnh thoạt nhìn rất yếu ớt nhưng lại kiêu hãnh hiên ngang.

Giống như một hòn đảo biệt lập lênh đênh trên biển, không có ai để nương tựa.

Cô rũ mắt xuống không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn đồng hồ: “Chị phải tiếp tục quay phim, em mau rời khỏi đây đi. Nếu không chị sẽ gọi bảo vệ!”

Nhưng Giang Nguyệt còn chưa đi được một bước, đã bị Giang Dự túm lấy.

“Chị, chị lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không quen biết ông chủ nào khác?”

Ánh mắt hắn háo hức, giọng điệu trở nên gấp gáp, hắn nắm chặt tay Giang Nguyệt:

“Chị xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn, chị tùy tiện chọn thêm một người khác nữa không phải là được rồi sao?”

Đây là nói đàn ông muốn ngủ với Giang Nguyệt không ít.

“Chị, nếu sau này chị không kiếm được tiền, chị em chúng ta sẽ sống như thế nào đây?”

Hắn làm như đau lòng nhắm mắt lại, suýt chút nữa thì sắp khóc: “Không thể trả hết các khoản nợ đó, những người đó sẽ giết chết hai người chúng ta mất.”

“Đó là tiền em nợ bọn họ, không phải chị. Bọn họ sẽ không giết chị!”

Giang Nguyệt lãnh đạm bẻ từng ngón tay của hắn ra, gằn từng chữ:

“Vẫn là em nên tự suy nghĩ đi, sau khi không thể hút máu từ trên người chị nữ, thì em sẽ sống thế nào?”



Giang Nguyệt khi quay phim luôn luôn nghiêm túc, đúng sau thời gian nghỉ ngơi quy định sẽ trở lại trường quay.

Bé trợ lý vội vàng chạy ra đón cô: “Chị sắp dọa chết em rồi. Chị đi lâu như vậy, em còn tưởng rằng chị gặp chuyện không may gì rồi.”

Giang Nguyệt gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: “Sắp bắt đầu quay rồi à?”

“Còn ba phút nữa. Chị Giang Nguyệt, em sẽ trang điểm lại cho chị một chút đi.”

Bé trợ lý tươi cười ngọt ngào, Giang Nguyệt nhếch môi: “Vậy thì phiền em vậy.”

Sau khi quay xong, cả người Giang Nguyệt mệt mỏi ngồi trong xe đưa đón. Tâm tình so với bình thường sa sút không ít, có chút không yên lòng.

Bé trợ lý cảm thấy chắc do hôm nay cô đóng cảnh hành động quá mệt mỏi, suy nghĩ một chút rồi đề nghị:

“Chị Giang Nguyệt, nếu tâm trạng không tốt, chị có thể thử ăn thứ mình thích, tâm trạng sẽ tốt lên ngay lập tức.”

Giang Nguyệt nhấc mí mắt lên, đăm chiêu hỏi một câu: “Ăn đồ yêu thích thì tâm trạng sẽ tốt hơn sao?”

“Đúng vậy.” Trợ lý nhỏ không rõ lý do, nghiêng đầu trả lời: “Mỗi lần em cãi nhau với bạn trai, anh ấy sẽ mua cho em một chiếc bánh ngọt nhỏ.”

“Anh ấy luôn có thể chọn được hương vị mà em thích. Ngay khi em ăn bánh ngọt, sẽ cảm thấy tức giận cũng không quan trọng như vậy. Quan trọng nhất là được hạnh phúc bên nhau.”

Lúc trợ lý nhỏ nói chuyện, trên mặt bất giác hiện lên một tia vui sướng, khuôn mặt nhỏ có chút mập mạp kia nhìn đặc biệt đáng yêu.

Giang Nguyệt mím môi, đuôi mắt lộ ra vài phần hâm mộ nhàn nhạt.

Thật là một hạnh phúc giản dị và bình thường.

Giang Nguyệt cũng muốn có nó biết bao.



Sau khi trở về từ đoàn làm phim, Giang Nguyệt rẽ vào siêu thị, mua một đống rau và thịt tươi.

Nhớ lại những gì bé trợ lý nói, Giang Nguyệt trầm tư một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Điện thoại qua rất lâu mới được người bắt máy. Người đàn ông có chút không kiên nhẫn, giọng nói từ trong ống nghe truyền ra, trầm thấp lãnh đạm:

“Có việc gì?”

Từ tiếng violon khác phát ra từ trong điện thoại, có thể phán đoán Tiêu Kỳ Nhiên hiện tại hẳn là đang ở nhà hàng tây.

Nếu như không đoán sai, ngồi đối diện anh chắc là Tần Di Di.

Giang Nguyệt còn chưa kịp xác nhận suy đoán của mình, giọng nói lanh lảnh của Tần Di Di đã vang lên:

“Là điện thoại liên quan đến công việc ạ?”

Tiêu Kỳ Nhiên thuận miệng “Ừ” một tiếng, giọng điệu tùy ý bình thản nói vào điện thoại: “Tôi rất bận rộn, có việc nói thẳng.”

Hiển nhiên là cùng Giang Nguyệt nói chuyện thì hắn cũng không có ý định tránh Tần Di Di.

Giang Nguyệt rũ mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, cô nghe thấy giọng nói của mình vô cùng hèn mọn, chậm rãi nói:

“Tối nay có về được không, tôi mua chút đồ ăn.”

“Tôi đang ăn cơm.” Một câu nói bình thản của anh trực tiếp từ chối cô: “Không thể ăn gì khác được.”

Hô hấp của Giang Nguyệt nhất thời căng thẳng.

Điện thoại không cúp, hai người cứ như vậy nghe tiếng hít thở của nhau, áp lực nói không nên lời.

“Tôi nay tôi sẽ đợi, đợi đến khi anh về mới thôi.”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, sau khi nói ra những lời này, lập tức bối rối cúp điện thoại.

Cô không dám nghe câu trả lời của Tiêu Kỳ Nhiên.



Tuy rằng Giang Nguyệt không nắm chắc Tiêu Kỳ Nhiên có trở về hay không. Thế nhưng cô vẫn nấu một bàn thức ăn, bày ở trên bàn ăn.

Một bàn lớn đầy ắp các món ăn trông cực kỳ thịnh soạn khiến người ta nhịn không được muốn thưởng thức chúng.

Giang Nguyệt ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm từng đĩa thức ăn kia, ánh mắt bắt đầu chậm rãi trở nên trống rỗng.

Cô đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên.

Từ 7 giờ, đợi đến 12 giờ.

Trong khoảng khắc khi kim giây của đồng hồ vượt qua số 12, Giang Nguyệt tự cười nhạo bản thân. Yên lặng đứng dậy, bưng từng đĩa lên.

Đêm nay, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không trở về.

Động tác của cô rất dứt khoát, không có một chút do dự, đổ dĩa thức ăn vào thùng rác.

Chỉ trong chốc lát, bàn ăn vừa rồi bày đầy đĩa, giờ phút này sạch sẽ, ngay cả một giọt dầu mỡ cũng không có.

Dường như bữa ăn thịnh soạn trên bàn chỉ là hình ảnh hoang đường chưa từng tồn tại.

Cũng giống như cảm xúc của cô.

Chờ rửa xong tất cả bát đĩa, Giang Nguyệt không phân biệt được là tê dại hay buồn ngủ, cô cứng ngắc duỗi người, chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Đúng lúc này, có người ở cửa đang khóa nhập mật mã.

Giang Nguyệt giật mình, cửa phòng vừa bị mở ra, cô quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Tiêu Kỳ Nhiên dường như đã vội vã quay trở lại, hơi lạnh ban đêm vẫn trộn lẫn với bộ quần áo của anh, hơi thở lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm cả căn phòng.

Hai người nhìn nhau một giây, con ngươi Giang Nguyệt khẽ nhúc nhích, theo bản năng cụp mắt xuống.

“Không phải bảo tôi trở về ăn cơm sao?”

Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng, vẻ mặt lạnh nhạt không khác gì bình thường.

“Tôi tưởng anh không về, nên đã đổ đi rồi!” Cô cúi đầu, lạnh nhạt trả lời: “Đã muộn như vậy, tôi cảm thấy anh chắc là ăn no rồi.”

Đã ăn no. No đến nỗi không thể ăn bất cứ thứ gì khác…

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, rất khó để nhận ra cảm xúc trong đôi mắt đen của anh.

“Giang Nguyệt, ngẩng đầu nhìn tôi,.”

Anh cởi bỏ bộ âu phục, xắn tay áo sơ mi, để lộ một phần cánh tay rắn chắc.

Giang Nguyệt có thể nhìn rõ từng đường vân máu của anh, kéo dài đến tận mu bàn tay. Đường gân hơi nổi lên, tràn đầy cám dỗ.

“Đây là cô cố ý đem thức ăn đổ đi, định để cho tôi nhịn đói à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui