Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Vitaly là một thương hiệu quần áo toàn cầu với phong cách cổ điển Trung Quốc, có danh tiếng rộng rãi trên toàn thế giới và thuộc hàng xa xỉ cao cấp.

Để Giang Nguyệt và những người khác tay không giành được hợp đồng đại diện cho quý mới này, chẳng khác nào trực tiếp kéo họ xuống địa ngục.

Đưa ra một yêu cầu khó khăn như vậy, còn không bằng trực tiếp để cho bọn họ từ bỏ cho rồi.



Gần sáu giờ chiều, nhân viên của công ty lần lượt tan làm.

Đúng lúc này, Giang San có một vị khách không mời mà tới.

Chú Thiệu đẩy Tô Gia Lan xuất hiện ở Giang San, đi một đường thẳng vào bên trong, không ai dám ngăn cản.

Nhiều nhân viên chưa tan làm cũng chú ý tới, ánh mắt tò mò quan sát.

Ai cũng có thể nhận ra, đây là mẹ của Tiêu tổng - phu nhân của Tiêu gia.

Hôm nay Tô Gia Lan mặc một chiếc trường bào cotton màu tím đậm, trên cổ tay là một chuỗi tràng hạt Phật giáo. Tuy bà ngồi trên xe lăn nhưng khí chất giàu có và quý tộc vẫn toả ra ngút trời.

Rất ra dáng một phu nhân của giới thượng lưu.

Ngay lúc chú Thiệu đẩy bà đi về phía văn phòng tổng giám đốc, tình cờ gặp Tần Di Di vừa ra khỏi phòng nghỉ, đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên tan làm.

“Bác gái, sao bác lại tới đây?”

Khi Tần Di Di nhìn thấy Tô Gia Lan, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó cô lại phát hiện ra có đồng nghiệp đang âm thầm quan sát bên này, ngay lập cô treo nụ cười lên môi, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm:

“Lần sau bác cứ báo trước cho cháu biết một tiếng, để cháu ra ngoài cửa đón bác.”

Tần Di Di vốn định thể hiện bản thân trước mặt nhân viên của Giang San, không ngờ Tô Gia Lan không những không hợp tác mà còn nói thẳng:

“Đây là công ty của con trai tôi, tôi muốn lúc nào đến cũng cần phải báo với cô một tiếng sao?”

Nụ cười của Tần Di Di lập tức trở nên cứng đờ.

Cô không ngờ Tô Gia Lan lại không hề nể mặt cô chút nào, lại còn trực tiếp làm cô mất mặt trước nhiều người như vậy, nhất thời khiến cô trở nên khó thở.

“Bác, bác hiểu lầm ý cháu rồi. Cháu chỉ có ý tốt muốn chào hỏi bác thôi.” Tần Di Di mím môi, vẻ mặt khiêm tốn nịnh nọt:

“Dù sao bác cũng không tiện tay tiện chân, cháu chỉ sợ bác…”

“Xằng bậy!” Chú Thiệu đẩy xe lăn phía sau Tô Giai Lan đột nhiên quát lớn, giọng điệu trầm thấp đầy uy lực:

“Ai cho cô bản lĩnh dám mạo phạm Tiêu phu nhân như vậy?”

Tần Di Di trong lòng kinh hãi, nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tô Gia Lan càng lúc càng khó coi, biết mình vừa rồi không cẩn thận đã lỡ lời.

Đôi tay bối rối của cô bắt đầu run lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Cảm nhận được bầu không khí ngày càng ngột ngạt, Tần Di Di hoảng loạn đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ cầu mong Tiêu Kỳ Nhiên có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài mà nhanh chóng đến giúp cô giải vây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui