Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Lúc này, Tô Giai Lan đột nhiên hỏi một câu: “Vòng cổ A Nhiên tặng cho cô, sao cô lại không đeo?”

“Vòng cổ A Nhiên tặng cho cô, sao cô lại không đeo?” Giọng nói của Tô Gia Lan có chút không vui.

Lưng Tần Di Di cứng đờ.

Cô đương nhiên nhớ rõ vòng cổ kia, dù sao khi Tiêu Kỳ Nhiên đòi lại vòng cổ thì thái độ của anh rất lạnh lùng. Thật ra cô vẫn luôn để ý đến vòng cổ đó.

Tần Di Di cũng không ngốc, thấy phản ứng của Tiêu Kỳ Nhiên, cô loáng thoáng đoán được rằng vòng cổ đó là đồ vật rất quan trọng.

“Thế nào? Không thích nó?” Tô Gia Lan nhắc tới vòng cổ, giọng nói dịu đi một chút, nhưng vẫn dáng vẻ lãnh đạm như trước.

Trong lòng Tần Di Di có chút lo lắng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời:

“Làm sao có thể như vậy ạ. Chỉ là vòng cổ quá quý giá, cháu cảm thấy đeo vào dịp sang trọng sẽ phù hợp hơn.”

“Cô cũng biết nó rất quý giá?" Tô Gia Lan giọng nói mang theo sự châm chọc: "Đừng tưởng rằng cô có được vòng cổ kia là có thể vào Tiêu gia.”

Tần Di Di ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự sợ hãi: "Bác nói vậy là có ý gì?”

Tô Gia Lan cũng ngạc nhiên: "Chẳng lẽ A Nhiên không nói cho cô biết? Vòng cổ này là..."

Tô Gia Lan còn chưa nói hết câu, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã mở ra. Người đàn ông mặt không chút biểu cảm bước vào, ánh mắt đảo qua, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.

"A Nhiên, bác gái tới đây thăm anh." Lúc nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, Tần Di Di như thấy được cọng rơm cứu mạng, khóe môi lập tức cong lên.

Vị cứu tinh của cô đã đến.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, trong giọng nói không có cảm xúc gì: "Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”

Sắc mặt lạnh lùng của Tô Gia Lan lúc này mới dịu hơn, giọng nói cũng tao nhã hơn: "Mẹ từ bệnh viện trở về, vừa hay đi ngang qua công ty của con, liền ghé vào thăm con.”

"Làm sao vậy, con không hoan nghênh mẹ?”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên: "Mẹ lại suy nghĩ nhiều rồi.”

Tô Gia Lan đã quen với việc sống an nhàn sung sướng, nhìn hoàn cảnh của công ty lúc này, bà nhíu chặt mày nói: "A Nhiên, điều kiện của công ty thật sự quá… bình thường."

Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại.

Ngồi trên xe lăn, Tô Gia Lan mở miệng nhận xét: "Không chỉ có điều kiện môi trường, chất lượng nhân viên cũng rất bình thường."

Nói tới đây, bà còn không quên nhìn lướt qua Tần Di Di một cách đầy ẩn ý.

Tất nhiên trong đó có đầy sự châm biếm.

Đứng ở phía sau lưng Tiêu Kỳ Nhiên, ngực của Tần Di Di nhói lên không tự nhiên mà nắm lấy ống tay áo anh, lông mi hơi rủ xuống, khẽ cắn môi.

Nhìn cô ta giống như là một cô con dâu bị bà mẹ chồng độc ác bắt nạt.

"Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng làm khó Di Di." Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói: "Cô ấy và Giang Nguyệt không giống nhau, là một người con gái hiền lành.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui