Thịnh Sóc Thành đang ngồi uống trà trong quán, nghe được câu này, nhàn nhạt nhếch môi cười một tiếng.
Cô bé kia, xem ra cũng không phải là người ngu xuẩn.
Nếu muốn cùng so chiêu, phải qua mấy lớp suy tính.
Trong chén trà gốm sứ tinh xảo, hương thơm của nước trà tràn ngập bốn phía, Thịnh Sóc Thành nhấp một ngụm, lại chậm rãi nói:
“Vậy thì tất cả công việc cứ xử lý theo cách mà cô ấy muốn, đừng để cô ấy cảm thấy cậu đang cố ý giúp đỡ.”
Đỗ Thời Minh đáp lại, cẩn thận hỏi lại một câu: “Bà Trình tuần trước lại bị bệnh, ở bệnh viện ồn ào muốn về lại nhà cũ, ngài xem…”
Đầu dây bên kia yên lặng, thật lâu sau mới truyền đến tiếng thở dài, có vài phần bất lực, u sầu.
“Tìm vài người đưa bà ấy về nhà cũ, bình thường nhớ chiếu cố đến bà, đừng để bà xảy ra chuyện là được.”
“Được, Thịnh tổng, tôi sẽ phái người đi làm.”
Từ khi đồng ý với Đỗ Thời Minh, Giang Nguyệt cũng thường xuyên đi xem bọn họ diễn tập kịch nói.
Theo thời gian, cô cũng hiểu được một chút kiến thức trong ngành.
Nhất là khi nhìn thấy cuộc đối thoại, lôi kéo giữa các nhân vật trên sân khấu, và sự thay đổi biểu cảm trên lông mày, nét mặt của các nhân vật, cô luôn có một sự thôi thúc không thể nói rõ được.
Cô muốn tiếp tục diễn kịch!
Không có nhiều cảnh quay, cũng không có cảnh quay hỏng, càng không cần ống kính luôn theo sát. Điều quan trọng chính là có thể được thực hiện ngay tại chỗ, không phải hối hận.
Cũng không có cơ hội để hối hận.
Có lẽ so với diễn xuất phim hay thương mại, Giang Nguyệt càng thích diễn kịch hơn.
Giang Nguyệt thậm chí còn cố ý đi hỏi chị Trần.
“Em muốn chuyển ngành?” Chị Trần hỏi ngược lại cô một câu.
Giang Nguyệt khó hiểu nói: “Cái này cũng coi như là chuyển ngành sao?”
Gần đây chị Trần rất bận rộn với công việc vận hành của chi nhánh. Hiện tại chị ấy cũng coi như là người phụ trách chính của chi nhánh tại Hoa Thành, chịu trách nhiệm cho việc kinh doanh, ngày thường rất bận rộn.
“Đương nhiên là tính.” Chị Trần nhanh chóng ký tên vào tài liệu, rồi mới ngẩng đầu giải thích cho Giang Nguyệt:
“Diễn viên ở trên màn ảnh nhỏ và diễn viên kịch, căn bản không phải là cùng một ngành nghề.”
“Diễn viên điện ảnh cần fan, cần lưu lượng, cần độ hot và sự chú ý, càng cần đến sự hỗ trợ của tư bản, cho nên lúc nào cũng phải duy trì nhân khí.”
“Mà diễn kịch chỉ cần thực hiện tốt mỗi một cảnh, chú trọng chính là diễn xuất trực tiếp của nhân vật, chứ không phải là chính bản thân của diễn viên.”
Nghe đến đây, ánh mắt của Giang Nguyệt sáng lên từng chút một.
Không đợi cô nói gì, chị Trần lập tức dội nước lạnh vào cô: “Đừng tưởng rằng chị không biết em đang có chủ ý gì.”