Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Người đàn ông im lặng nhếch môi.

“Ừ, rất ngoan.”



Cuộc sống ở Hoa thành luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng.

Về thời hạn nhiệm vụ để có được quyền đại diện của Vitaly, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Mọi người từ lúc bắt đầu cao hứng, phấn chấn, dần dần biến thành lo lắng.

Đúng vậy, không đến nửa tháng nữa, bọn họ sẽ bởi vì lý do năng lực làm việc không đủ, sẽ bị đưa về tổng bộ ở Bắc Thành.

Đến lúc đó những đồng nghiệp xem náo nhiệt ở tổng bộ lại sẽ có cơ hội châm chọc, nói bọn họ thành sự không đủ, bại sự có thừa.

“Nếu thật sự không được thì từ chức vậy!” Tiểu Diệp đau khổ nói: “Bắt em trở lại dưới tay của Tần Di Di, còn không bằng giết em đi.”

Sở trường của Tần Di Di là giả vờ vô tội, trước đó Tiểu Diệp đã không ít lần chịu tội dưới tay cô ta.

Những ngày tháng đó có thể nói là khổ không tả nổi.

Trong lòng Tĩnh Nghi cũng rất lo lắng. Cô thực tập gần nửa năm vẫn chưa đạt được thành tựu gì, cứ tiếp tục như vậy bộ phận nhân sự của Giang San rất có thể sẽ không cho cô trở thành nhân viên chính thức.

Chỉ có Giang Nguyệt là vẫn thoải mái tự nhiên.

Cô nhìn thoáng qua điện thoại di động, đã đến thời gian diễn tập của đoàn kịch theo quy định.

Giang Nguyệt thay váy, trên người còn khoác thêm một chiếc khăn choàng, đứng dậy rời đi:

“Chị phải đi tập kịch đây, tạm biệt.”

Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp phất phất tay: “Tạm biệt chị Giang Nguyệt.”

Buổi diễn tập hôm nay có một vấn đề nhỏ so với bình thường.

Vở kịch lần này nói về tình yêu và thù hận trong bối cảnh dân quốc.

Nhưng nữ chính còn rất trẻ, chưa từng trải qua thời kỳ đó, đối với khái niệm ‘dân quốc’ rất mông lung, lúc biểu diễn cảm xúc luôn không đúng, có một loại cảm giác hiện đại đột ngột.

Ngay khi mọi người sứt đầu mẻ trán, Giang Nguyệt đi tới, ôn nhu nói với nữ chính:

“Em có gặp phải khó khăn gì không?”

Cô bé xoa xoa tay, thành thật trả lời: “Em không biết những người của thời đại đó, không biết họ sống như thế nào, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng mà thôi.”

Nếu không có trải nghiệm thực tế, chỉ có thể thông qua suy đoán và tưởng tượng để thực hiện, vì vậy không đủ chân thật, sẽ làm cho khán giả không có một cảm giác cao của sự nhập tâm.

Để khán giả có cảm giác nhập vai, đó mới là thử thách lớn nhất của diễn viên.

Giang Nguyệt gật gật đầu, kéo tay cô bé lên: “Em theo chị đến phòng thay đồ, chúng ta thay trang phục đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui