Người quản lý mừng đến phát khóc, thiếu điều muốn quỳ xuống lạy tạ ơn cô.
Bây giờ Giang Nguyệt đang cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận.
Ước gì thì không ước, lại đi ước tên khốn nạn này chết tại chỗ. Bây giờ thì hay rồi, cô có chạy đâu cũng không thoát, bước chân ra khỏi phòng là sẽ bị nhân viên bảo vệ khách sạn nhìn chằm chằm cho mà xem.
…
Giang Nguyệt vẫn đang mặc trang phục dân quốc do đoàn kịch tặng cho cô, trong lòng có chút hối hận vì đã không thay nó ra.
Mặc bộ đồ này đi qua đi lại khắp nơi, nhìn cô giống cái gì cơ chứ?
Vừa rồi bác sĩ nói Tiêu Kỳ Nhiên đã phải làm việc liên tục ít nhất ba ngày, nếu cứ hôn mê như thế này, ít nhất cũng phải ngủ say mười mấy tiếng mới có thể hồi phục sức khỏe.
Trong thời gian ngắn tên chết tiệt này chắc sẽ không tỉnh lại ngay, mà Giang Nguyệt lại không thể ngồi bên giường anh ta cả đêm mà không phàn nàn gì, điều đó quá hời cho anh.
Cô ấy sẽ không ngồi đây chờ.
Sau khi xác định Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ngủ say, Giang Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó quyết định tắm rửa thay quần áo, đi ra phòng khách ngủ.
Phòng tổng thống xa hoa đầy đủ mọi tiện nghi, đồ ngủ chỗ này cũng đều là mẫu mới.
Giang Nguyệt thoải mái tắm nước nóng, sau đó thay đồ ngủ. Lúc này cô mới thực sự cảm thấy thư thái.
Vừa tắm rửa xong, Giang Nguyệt lại cảm thấy đói bụng, cô liền gọi điện thoại cho lễ tân để yêu cầu bữa tối.
Bây giờ cũng không còn sớm, trong khách sạn chỉ cung cấp bữa tối nhẹ, Giang Nguyệt cũng không kén ăn nên gọi một bát cháo rau củ.
Phòng khách phòng tổng thống rất yên tĩnh, Giang Nguyệt mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc búi cao, cúi đầu húp cháo. Thìa đụng vào vách bát, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
Rất thư thả!
Nhưng cô không hề biết là người đàn ông nằm trên giường chính đã tỉnh lại.
Tiêu Kỳ Nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận rộn các loại hội nghị cùng xã giao, trách nhiệm của người thừa kế Tiêu gia đè lên người hắn, không cho phép hắn lơ là một giây phút nào.
Vừa xong cuộc họp cuối cùng, hắn lập tức bay tới Hoa Thành, trên góc áo thậm chí còn dính gió lạnh của Bắc Thành.
Đã như thế, nhưng cũng không có ai cảm động vì hắn.
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, nhặt hộp thuốc lá bên cạnh giường, từ từ châm thuốc.
Hắn hít một hơi thuốc, mới cảm thấy có chút tỉnh táo hơn.
Trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp trong sáng của Giang Nguyệt. Khi làn khói tan đi, khuôn mặt bình tĩnh và lãnh đạm của anh lộ ra, mặt hơi cúi xuống, không thấy rõ cảm xúc thật sự của hắn.
Chắc cô đã nhân cơ hội này để chuồn đi rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ.
Khi nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện trong tầm mắt của mình, hắn sững sờ hai giây.
Thân hình nhỏ nhắn của cô ngồi trên ghế, gương mặt trắng ngần, thanh lệ. Có một cảm giác dịu dàng lười biếng.
Giang Nguyệt đang cầm thìa trong tay cũng sửng sốt.
Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh rồi?