Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Cô ngu xuẩn hơn Giang Nguyệt rất nhiều, lại tự cao tự đại hơn Giang Nguyệt.” Tô Gia Lan châm chọc nói:

“Quan trọng nhất là, cô còn không có được năng lực như Giang Nguyệt.”

Tô Gia Lan càng nói, sắc mặt của Tần Di Di càng trở nên tái nhợt.

“Năng lực của Giang Nguyệt trong giới giải trí tôi cũng đã nghe nói, còn cô thì sao?”

Bà nói rất thẳng thừng và sắc bén: “Không có A Nhiên, cô có thể làm ra trò trống gì?”

Từng câu từng chữ, đều là đem Tần Di Di so sánh cùng với Giang Nguyệt.

Tần Di Di nghiến răng, nghe thấy những lời sỉ nhục này, nhịn không được mở miệng chống đối:

“Nếu bác gái cảm thấy chị Giang Nguyệt tốt hơn cháu về mọi mặt, vì sao không để cho chị ấy gả vào Tiêu gia đi?”

Nghe được câu hỏi của Tần Di Di, ánh mắt Tô Gia Lan đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó cười nhạo nói:

“Cô ấy quả thật thích hợp để kết hôn với A Nhiên hơn cô, cũng hiểu cách đối nhân xử thế hơn cô.”

Những lời khó nghe của Tô Gia Lan lọt vào tai, Tần Di Di siết chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy là đó là một sự sỉ nhục lớn.

Rõ ràng người được Tiêu Kỳ Nhiên mang về gặp cha mẹ chính là cô, vì sao phải nhắc đi nhắc lại Giang Nguyệt nhiều lần trước mặt cô như vậy?

“Nhưng vậy thì sao, các người đều là những người tầng dưới chót mà thôi.”

Tô Gia Lan nói một cách bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại hiện rõ sự chán ghét: “Loại người như cô, dựa vào tổ tiên của mình, vĩnh viễn không thể lên đài được. Vì thế mơ tưởng dựa vào việc kết hôn để một bước lên trời, thay đổi mạng số của mình.”

Tô Gia Lan nói xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, hung hăng ném cái kéo trong tay ra ngoài. Trên mặt càng thêm không kiên nhẫn, thanh âm bỗng nhiên trở nên sắc bén:

“Tôi chán ghét nhất là những người như cô, vừa hèn mọn lại thấp kém!”

Tần Di Di bị dọa sợ, không khỏi kêu lên một tiếng, lui về phía sau vài bước, ánh mắt mang theo sợ hãi, tim nhảy lên cổ họng…

Tô Gia Lan chắc chắn là một kẻ điên!

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Tần Di Di chính là bà ta là một kẻ điên thật sự!

“Cô có ánh mắt gì vậy?”

Tô Gia Lan nhận ra sự chán ghét và sợ hãi trong mắt cô, bỗng nhiên đồng tử phóng đại, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nhịn không được trợn trắng mắt:

“Cô… Đồ khốn khiếp...”



Trong thư phòng của biệt thự Tiêu gia.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, sắc mặt thoạt nhìn rất tự nhiên, dường như không chút lo lắng tình trạng của hai người trong hoa viên.

“Gần đây trông anh rất mệt mỏi.” Tiêu Viễn Phong tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng vẫn nhạy bén như trước: “Tôi nghe Tiết An nói, gần đây anh đang dồn lịch trình?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui