Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt cố hết sức mím khóe môi xuống, nhưng vẫn không khống chế được, ý cười từng chút từng chút từ khóe môi cô lộ ra, hai mắt sáng ngời.

Cô cười rất đáng yêu, đôi mắt sáng lộ ra vài phần giảo hoạt, vô cùng linh động sáng ngời:

“Nếu bác sĩ Kiều cảm thấy hứng thú, tôi có thể trực tiếp cung cấp cho anh một khóa học miễn phí.”

“Tất nhiên, nội dung trong khóa học phải được bảo mật.” Cô vừa nhỏ giọng nói, một bên lắc lư ngón tay, vô cùng vui vẻ.

Rất hiếm khi thấy được cô tùy ý làm nũng như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cười nói: “Có thể thấy gần đây tâm tình của cô rất tốt.”

So với lúc trước, sự cô đơn và phiền muộn giữa hai hàng lông mày đã ít đi rất nhiều.

Hai người nói chuyện một lúc, đồ ăn trên bàn cũng gần như là đầy đủ, bắt đầu động đũa ăn.

“Khi nào bác sĩ Kiều trở về?”

Tay cầm đũa của Kiều Cẩn Nhuận rất đẹp, đó là một đôi bàn tay trời sinh của bác sĩ phẫu thuật, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng rất vui mắt.

“Khoảng một tuần sau.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô, lại hỏi cô một câu: “Còn cô thì sao, khi nào quay trở về Bắc thành?”

Giang Nguyệt hơi cúi mặt xuống, suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Công việc ở đây tiến triển tương đối thuận lợi, trước mắt không có ý định quay về.”

Nghe được đáp án này, Kiều Cẩn Nhuận trầm ngâm, sau đó mỉm cười: “Ừ, có thể nhìn ra được cô sống ở đây rất thoải mái.”

Giang Nguyệt nâng ly lên, giơ lên trước mặt hai người, chất lỏng trong ly lắc lư một chút: “Cám ơn bác sĩ Kiều.”

Mặc dù Kiều Cẩn Nhuận không nói, Giang Nguyệt cũng có thể cảm nhận được, anh rất quan tâm đến cô.

Cho dù là xuất phát từ trách nhiệm của một bác sĩ cũng được, hay là xuất phát từ thân phận của một người bạn cũng được. Dù là cái nào, cô cũng nên cảm ơn anh.

Uống mấy ly rượu xuống bụng, Giang Nguyệt có chút say.

Thật ra tửu lượng của Giang Nguyệt rất tốt, nhưng bởi vì thời gian gần đây đều không có xã giao, tửu lượng của cô rõ ràng đã không còn được như trước.

Kiều Cẩn Nhuận thấy hai má cô ửng hồng, còn có vành tai ửng đỏ, cẩn thận hỏi:

“Cô say rồi? Có muốn tôi đưa cô về không?”

Giang Nguyệt lắc đầu.

Cô có hơi say, nhưng còn không đến mức không thể tự mình về nhà.

Kiều Cẩn Nhuận rất lịch sự đổi rượu thành nước, một lần nữa đổi cho cô một ly, để cô giải rượu.

Sau đó, anh đột nhiên mở miệng: “Hai đêm trước, Tô Gia Lan đột nhiên ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chuyện này cô biết không?”

Giang Nguyệt ngước mắt lên, đáy mắt tràn đầy sự nghi hoặc: “Tiêu phu nhân xảy ra chuyện gì sao?”

Gần đây cô không chú ý đến tin tức ở Bắc Thành, cũng không ai nói với cô về chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui