Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Ừ, tôi nghe các đồng nghiệp trong khoa nói. Hình như bà ấy bị lời nói làm cho kích động. Không thể khống chế được cảm xúc, bệnh cũ tái phát, hiện tại vẫn còn đang hôn mê.”

Giang Nguyệt chớp mắt mấy cái, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó ở trong phòng thử quần áo, Tiểu Diệp nói Tần Di Di muốn về Tiêu gia gặp cha mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên.

Liên kết hai sự kiện này, Giang Nguyệt có thể đoán được chắc hẳn Tần Di Di đã nói gì đó với Tô Gia Lan khiến bà kích động.

Tô Gia Lan gặp chuyện không may, nhìn như chuyện ngoài ý muốn nhưng Giang Nguyệt cảm thấy chuyện này là hoàn toàn hợp lý.

Cô cẩn thận ở chung với Tô Gia Lan nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có cách nào khiến bà vui lòng, chứ đừng nói đến Tần Di Di được sủng mà kiêu kia.

Tính cách cô ta bốc đồng, hơn nữa Tô Gia Lan nói chuyện cay nghiệt, hai người rất khó mà không xảy ra xung đột.

Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt không hề thay đổi, thuận miệng nói một câu: “Cơ thể Tiêu phu nhân đã bị bệnh nhiều năm, bình thường phải chú ý sức khỏe nhiều hơn.”

Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên nhìn cô một cái, thấy trên mặt cô không có bất kỳ dao động nào: “Bà ấy là người nhà của Tiêu Kỳ Nhiên, tôi tưởng cô sẽ phải lo lắng một chút.”

“Tại sao tôi phải lo lắng?” Giang Nguyệt nhấm một ngụm trà nóng, từ từ tựa vào ghế: “Đó là mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên, không phải mẹ tôi.”

Lúc cô nói những lời này, trong mắt không hề có cảm xúc, bình thản giống như đang nói về người không có quan hệ gì với mình.

Kiều Cẩn Nhuận chần chừ trong giây lát, sau đó bình tĩnh xin lỗi: “Là tôi nghĩ nhiều rồi, cô không cần để ý đâu.”

“Không sao.” Giang Nguyệt lắc đầu, cười tự giễu một tiếng:

“Hành động lúc trước của tôi, có phải khiến cho người ta cảm thấy chắc hẳn tôi sẽ rất khó buông bỏ đúng không?”

“Đúng vậy.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời rất dứt khoát: “Cô không giống người có thể từ bỏ một cách dứt khoát như vậy.”

Giang Nguyệt nở nụ cười.

Vốn dĩ, cô là người cực kỳ để ý đến chuyện tình cảm nên thật sự không thể buông bỏ nhanh chóng như vậy.

Hơn nữa, ở bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên mấy năm, bất luận là Tô Gia Lan hay là Tiêu Viễn Phong, hoặc những người có liên quan khác, ít nhiều Giang Nguyệt cũng từng ở chung với họ.

Ngay cả lúc Tô Gia Lan bị nhồi máu não cần người chăm sóc, cô cũng chưa từng oán giận một câu, tỉ mỉ quan tâm chăm sóc bà, đối xử với bà như con gái ruột đối xử với mẹ mình vậy.

Giang Nguyệt tự hỏi, từ trước đến nay cô đối xử với những người đó rất chân thành. Nhưng có ai từng tôn trọng cô dù chỉ một chút chưa?

Nghĩ đến những điều này, cho dù cô mềm lòng hơn nữa thì cũng có thể trở nên sắc đá.

Giang Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại, tiếp tục lẩm bẩm: “Lòng người làm bằng xương bằng thịt, tôi cũng không phải nô lệ, không cần phải dốc lòng làm việc vất vả vì nhà họ mà không oán hận.”

“Cho dù nuôi một con chó thì cũng nên cho nó một khúc xương, chứ không phải liên tục sỉ nhục và châm chọc nó.”

Nói đến đây, ánh mắt Giang Nguyệt có chút ảm đạm, nhếch môi giễu cợt.

Cô yêu Tiêu Kỳ Nhiên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui