Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên vô tình nhíu lại.

Giang Nguyệt dường như vẫn luôn giỏi giao tiếp, bất luận là ai, cô cũng thu hút tất cả. Dù là đàn ông hay phụ nữ.

Là một bông hoa giao tiếp bẩm sinh.

Đầu tiên Berry nhìn thấy Giang Nguyệt, sau đó mới chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục giày da bên cạnh cô, ánh mắt sáng ngời: “Vị này là...”

“Vị này là Tiêu tổng, ông chủ đầu tư của Giang San.” Giang Nguyệt nhìn về phía Berry, lễ phép giới thiệu:

“Cũng là cấp trên trực tiếp của tôi, anh ấy rất coi trọng hợp tác lần này của chúng ta.”

Biết được lai lịch của người đàn ông trước mặt, Berry sáng rỡ nhìn anh, cười nói: “Khó trách khí chất khác người, thì ra là Tiêu tổng, ngưỡng mộ đại danh từ lâu.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn, tùy ý gật đầu: “Cảm ơn.”

Anh rất lịch thiệp, Berry lập tức cười rộ lên: “Không cần cảm ơn, là chúng tôi nên cảm ơn Giang tiểu thư, nếu như không có cô ấy, chúng tôi không biết nên làm cái gì bây giờ mới ổn.”

Nói xong câu này, Berry còn nhíu mày: “Người phát ngôn trước đó tinh thần không bình thường, nếu thật sự ký với cô ta, không biết sẽ gây nên bao nhiêu phiền phức...”

Nói được một nửa, Berry lại dừng đề tài này lại: “Được rồi, hôm nay không nói những điều này.”

Một tay cô ấy khoác lấy tay Giang Nguyệt, nháy mắt với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu tổng, vậy tôi đưa bảo bối này đi trước nhé. Bên kia có mấy ông lớn trong giới thời trang nói muốn gặp viên ngọc phương Đông của chúng tôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng, xem như đồng ý.

Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ chạy thoát dưới mí mắt mình vẫn khiến Tiêu Kỳ Nhiên hơi khó chịu, đầu lưỡi chạm vào răng.

Cảm xúc vừa rồi ở trong thang máy vẫn dừng lại ở đầu ngón tay anh.

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, nhìn bóng dáng người phụ nữ đi xa, mắt nhìn chăm chú vào nốt ruồi đỏ giữa xương bướm của cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm.

Anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu tiên anh cho rằng cổ áo buộc quá chặt, kết quả đưa tay lại phát hiện cúc áo sơ mi ở trên không cài.

Có lẽ hội trường quá nóng!

Giang Nguyệt bị Berry lôi kéo đi dạo trong hội trường vài vòng, gần như quen thuộc với những người lão làng nên biết trong giới thời trang.

Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Nguyệt, sau đó giơ ngón tay cái lên khen ngợi Berry có ánh mắt nhạy bén, chọn được người phát ngôn phù hợp với thương hiệu nhất.

Berry cũng rất tự hào, ưỡn ngực lên nmà nói: “Tôi thề, đây là may mắn nhất của tôi.”

Đối mặt với những lời khen ngợi cùng với sự tán thưởng của mọi người, Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng khiêm tốn nói vài câu, có thể nói là tự nhiên mà hào phóng.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Giang Nguyệt.”

Giang Nguyệt giật mình, quay người lại liền nhìn thấy Trần Tư Tề đang đứng ở đó.

Trần Tư Tề có phong thái tao nhã, lông mày rậm, đôi mắt sâu, đang nhìn về phía cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui