Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Dường như không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở đây, Giang Nguyệt sửng sốt trong giây lát, sau đó vẻ mặt khôi phục nụ cười hoàn mỹ: “Anh cũng đến sao?”

Đương nhiên Giang Nguyệt không quên chuyện hiện tại hai người vẫn là “người yêu”, ở cạnh nhau không thể quá xa cách, nếu không sẽ có sơ hở.

Giọng nói thân mật của cô làm cho sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên tối sầm khi anh đi ngang qua.

Trần Tư Tề lịch sự gật đầu, cười rộ lên vô cùng dịu dàng: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta vẫn rất xuất sắc, anh cố ý chạy tới gửi lời chúc mừng cho em.”

Vừa rồi anh ta gọi Giang Nguyệt là gì?

Tiêu Kỳ Nhiên nghe được rõ ràng, vừa rồi Trần Tư Tề gọi Giang Nguyệt là Nguyệt Nguyệt của chúng ta’.

Được. Được lắm!

Tiêu Kỳ Nhiên không nói lời nào, biểu cảm trên mặt cũng không có chút thay đổi, nhưng hơi thở xung quanh thân hắn lại trở nên lạnh lẽo không rõ lí do.

“Gần đây em có khỏe không? Công việc có mệt mỏi không? Trong khoảng thời gian này…”

“Tư Tề” Giang Nguyệt gọi hắn một tiếng, cắt đứt mong muốn tiếp tục trò chuyện của hắn:

“Hiện tại em đang bận một chút, vì vậy không thể nói chuyện với anh được.”

Vừa nói, Giang Nguyệt vừa bình tĩnh kéo cánh tay Berry. . Ngôn Tình Sủng

Berry là người phụ nữ nhạy bén, liền phát hiện sự thay đổi trên nét mặt của Giang Nguyệt bên cạnh nên lập tức tìm lý do, nhanh chóng dẫn Giang Nguyệt đi.

Chờ khi đi tới một nơi ít người hơn, Berry mới nhỏ giọng hỏi: “Cô và Trần tổng không phải là...”

“Đều là bị ép buộc thôi.” Giang Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ bĩu môi: “Cặp đôi trên màn ảnh này chắc cuối tháng là sẽ ‘chia tay’ rồi.”

Nghe xong hai câu này, Berry lập tức biết rõ, không khỏi dùng ánh mắt thương hại nhìn Giang Nguyệt: “Làm minh tinh thật vất vả, bên tư bản nào cũng không đắc tội nổi.”

Giang Nguyệt quay mặt đi, mím môi, có chút bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy, ai tôi cũng không đắc tội nổi.”

Một ngôi sao nhỏ như cô có thể đáng giá bao nhiêu? Trong ngành này, lời nói của cô có được bao nhiêu trọng lượng đây?

Giới giải trí chính là như vậy, sẽ có người thành công vang dội, sẽ có người một bước mà nổi tiếng, cũng có người sẽ biến mất mà không một ai hay biết.

Trong trò chơi này, bọn họ là thí sinh trong cuộc thi tranh tài và những người có quyền có thế đều là khán giả, vui vẻ cười nói, bình luận về trò chơi này.

Người tham gia không có quyền phản đối, chỉ có thể cố gắng biểu diễn thật tốt, hoàn thành trò chơi, để cho những người xem này vui vẻ trả tiền.

Berry mang theo Giang Nguyệt đi tới đi lui trong đại sảnh. Ly rượu trong tay Giang Nguyệt không hề có ý định đặt xuống, khóe môi vẫn như cũ nhếch lên một độ cong vừa phải.

Giống như một con búp bê xoay tròn trong hộp âm nhạc, dường như không bao giờ biết mệt mỏi.

Giang Nguyệt diện chiếc váy dài lấp lánh, trong ánh mắt tràn đầy sự quyến rũ và lạnh lùng chỉ thuộc về riêng cô, khiến người ta sinh lòng khao khát, nhưng lại chùn bước trước sự lạnh lùng của cô.

Trần Tư Tề đứng ở phía xa, không tới gần nữa, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Giang Nguyệt không dời cho dù một giây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui