Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Thanh âm rất rõ ràng, trực tiếp truyền đến màng nhĩ Giang Nguyệt.

“Khách quý dưới lầu đã đi hết chưa?”

Giang Nguyệt cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Tĩnh Nghi, em đừng hoảng, trước tiên em tìm gặp bảo vệ đã...”

“Không còn kịp nữa rồi, chị Giang Nguyệt.” Tĩnh Nghi vốn luôn rất bình tĩnh trầm ổn giờ phút này cũng hoảng hốt: “Những khách mời kia đều chưa đi, còn đám paparazzi cùng giới truyền thông đều đang quay clip!”

Giờ khắc này, toàn thân Giang Nguyệt đều phát run, lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, lảo đảo hai bước, lại lần nữa ngồi xuống sô pha.

Tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Xong rồi!

Cô ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết dưới lầu là cảnh tượng náo nhiệt như thế nào.

Trước khi cúp điện thoại, giọng Tĩnh Nghi còn rất gấp gáp: “Chị Giang Nguyệt, tạm thời chị đừng xuống đây, xe của chị bị bao vây rồi...”

Tĩnh Nghi còn chưa nói hết câu, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cuộc gọi cũng bị buộc phải cắt đứt.

Tay Giang Nguyệt cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, điện thoại di động từ lòng bàn tay trượt xuống thảm.

Cô cúi xuống nhặt lên, nhưng một bàn tay to lại đi trước một bước, giúp nhặt điện thoại đưa đến lòng bàn tay cô.

“Sao lại có bộ dáng như mới gặp ma vậy?” Yết hầu Tiêu Kỳ Nhiên lên xuống, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, khẽ nhíu mày:

“Giờ nào rồi mà cô còn chưa đi?”

Giang Nguyệt gian nan đứng lên, ánh mắt có chút ảm đạm: “Tôi đi không được nữa, đã xảy ra chuyện.”

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, không nói một lời.

Đúng lúc này, Tiết An cũng chạy tới báo cáo sự việc với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu tổng, em trai của chị Giang Nguyệt đang gây rối ở bên dưới. Hiện tại phóng viên đang bao vây hoàn toàn nơi đó, chúng ta chỉ sợ nhất thời không ra được.”

Hóa ra là như vậy!

Không có gì bất ngờ khi khuôn mặt của Giang Nguyệt lại có biểu cảm đau đớn như vậy.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vẫn rơi vào trên người Giang Nguyệt ở trước mặt.

Mặt cô vẫn tái nhợt như trước, nhưng vẫn ngoan cố đứng trước mặt hắn, bình tĩnh, lại rõ ràng là tuyệt vọng đến cực điểm. Nhưng cô vẫn tiếp nhận tất cả.

Giang Nguyệt thậm chí còn không muốn mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của hắn.

“Giang Nguyệt, cô luôn gây phiền toái!”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên từ trên đỉnh đầu Giang Nguyệt truyền đến, không có một chút độ ấm nào:

“Vừa mới ký hợp đồng với Vitaly đã gây ra náo loạn lớn như vậy?”

“Cô nghĩ rằng lợi nhuận này rất lớn, đủ để cho tôi phải đi thu dọn rắc rối cho cô à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui