Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cô có nhà ở đâu?
Giang Nguyệt dùng sức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hốc mắt mình cực kì nóng, nóng đến mức làm cho cô không khống chế được:
“Tiêu Kỳ Nhiên, cứ để mặc tôi đi.”
Cô vừa mở miệng liền mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh không cần quan tâm đến tôi. Cũng không cần đưa tiền để bịt miệng Giang Dự. Để nó tiếp tục mắng đi, để cho truyền thông tùy tiện viết đi, tôi không sao cả.”
Thân bại danh liệt cũng tốt, danh tiếng bị hủy hoại cũng tốt, từ nay về sau không thể làm diễn viên cũng tốt.
Cô đều không quan tâm nữa!
“Tôi không làm người nổi tiếng nữa, Tiêu tổng cũng không cần lãng phí thời gian và tiền bạc trên người tôi nữa.” Hai tay Giang Nguyệt nắm chặt, giọng nói cũng run lên:
“Tôi không đáng!”
Lông mày của người đàn ông nhíu lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Giang Nguyệt, khả năng chịu đựng áp lực của cô kém như vậy sao? Định từ bỏ?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng, trên lông mi còn vương giọt nước mắt, nhưng không hề rơi xuống.
Sự bướng bỉnh và quật cường của Giang Nguyệt, giờ phút này lại trở thành ngọn núi đè nặng lên cô, khiến cô thở không nổi.
Lúc này, cảm giác ngột ngạt khủng khiếp muốn chết đi đó lại ập đến.
Giang Nguyệt muốn trốn thoát, muốn được giải thoát, muốn vĩnh viễn rời đi.
Đúng lúc này, Tiết An chạy lên, thở hồng hộc nói: “Tiêu tổng, người đã khống chế được, đang nhốt ở trong xe.”
Là đang nói đến Giang Dự.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay, cúi đầu nhìn Giang Nguyệt, sau đó buông tay ra: “Đi thôi, đi gặp người em trai đã gây rắc rối cho cô.”
Giang Nguyệt không lên tiếng, chỉ cứng nhắc đứng lên, giống như một con rối gỗ đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên.
Ở tầng dưới.
Người xem náo nhiệt đều đã đi sạch sẽ, ngay cả paparazzi cùng giới truyền thông cũng đều bị Tiết An đuổi đi, bãi đất trống trước cửa khách sạn có vẻ rất yên tĩnh.
Nếu như không biết chuyện, rất khó tin tưởng vừa rồi nơi này phát sinh một hồi náo nhiệt cỡ nào.
Tiết An dẫn hai người đi ra khỏi khách sạn, đi qua một con hẻm vắng vẻ, rẽ trái rồi dừng lại trước một chiếc xe tải.
“Tiêu tổng, người ở bên trong.” Tiết An cung kính nói.
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen thẫm, giọng nói so với lúc trước lạnh đi mấy phần: “Để cho hắn xuống.”
Tiết An mở cửa xe, đem Giang Dự kéo ra.
Hai tay hai chân của hắn đều bị trói chặt, Giang Dự đang giãy dụa, bị kéo một cái liền trực tiếp lăn xuống đất.
“Con mẹ nó, không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Giang Dự thống khổ kêu lên một tiếng, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Nguyệt đứng ở trước mặt mình, biểu tình của hắn nhất thời trở nên hung ác dữ tợn: