Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Nghe được câu này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên xẹt qua tia mờ mịt, lập tức suy tư nhìn cô: “Giang Nguyệt, trong mắt cô tôi là người thế nào? Sẽ so đo đong đếm những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?”

Giang Nguyệt bày tỏ thái độ của mình: “Không phải vấn đề của Tiêu tổng, mà đó là ý thức và bổn phận của tôi.”

Nghe đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên cười tự giễu: “Giang Nguyệt, có đôi lúc cô thật ngu ngốc, ngốc đến mức tôi không biết phải làm thế nào.”

Mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chút thay đổi, giọng điệu cực kỳ trầm ổn, nói: “Đêm đó cô không xảy ra chuyện gì đã là rất cảm kích trời đất rồi. Những thứ khác, dù phải trả giá bất cứ gì, tôi cũng đều sẽ vui vẻ chấp nhận.”

Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất bình thản, rõ ràng chỉ trình bày suy nghĩ của mình, nhưng nghe qua lại giống như những lời ngọt ngào yêu thương.

Ai không biết còn tưởng rằng anh thật sự quan tâm đến cô.

Giang Nguyệt bỗng cảm thấy có chút chua xót trong lồng ngực, trực tiếp xông lên trên mũi, khiến cô xuýt chút nữa rơi nước mắt.

Cô quay đầu ra ngoài cửa xe, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó mới thoải mái quay đầu lại, cười nói: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho Tiêu Tổng nữa.”

Tiêu Kỳ Nhiên không đáp lại, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta nhìn mãi cũng không thấu.

“Cô biết là tốt rồi.”

Sau khi đến ngoài cửa phòng khám tâm lý, Tiêu Kỳ Nhiên định đi vào cùng Giang Nguyệt thì bị bác sĩ ngăn lại, nói là cần nói chuyện riêng với người đến khám, không thể có người khác.

Tiêu Kỳ Nhiên đành phải đợi ở bên ngoài.

Thời tiết ở Hoa Thành thật sự rất đẹp, nắng buổi chiều cực kỳ ấm áp.

Tiêu Kỳ Nhiên đợi được một lúc, cảm thấy rất buồn chán, ở hành lang không cho phép hút thuốc, vậy nên anh đành phải rời khỏi nơi đó, xuống dưới lầu hút thuốc, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Anh đến một vị trí có thể nhìn thấy cửa sổ phòng khám của Giang Nguyệt.

Trong lúc chờ đợi, Tiêu Kỳ Nhiên bất giác đã hút rất nhiều thuốc.

Mãi đến hai tiếng sau như lời bác sĩ nói, anh mới lên lầu lần nữa, lúc này cửa phòng khám cũng vừa được mở ra.

Giang Nguyệt đi theo bác sĩ ra ngoài, đầu óc rõ ràng còn chút choáng váng. Sau khi biết được kết quả kiểm tra, tâm trạng của cô bây giờ khó có thể diễn tả thành lời.

Hoá ra cô thật sự bị bệnh tâm lý.

“Anh Tiêu, các thông tin anh cung cấp cho tôi trước đó đều chính xác.”

Bác sĩ nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên tới, gật đầu với anh: “Căn cứ vào chẩn đoán vừa rồi, cô Giang đúng là có khuynh hướng bị rối loạn lưỡng cực, cần điều trị bằng thuốc.”

Nghe câu trả lời này, vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có gì là quá kinh ngạc, ngược lại lại rất bình tĩnh, cứ như thể mọi thứ đều nằm trong dự đoán của anh vậy.

Nghe bọn họ nói chuyện, Giang Nguyệt có chút bối rối.

Thông tin được cung cấp trước đó là gì?

Vừa rồi trong quá trình Giang Nguyệt nói chuyện với bác sĩ, cô cũng biết được rằng cơ quan tư vấn tâm lý này rất có quyền lực. Nếu muốn đến gặp bác sĩ thì phải đặt lịch hẹn trước ba ngày làm việc.

Nhưng lúc nãy cô chỉ tuỳ ý đồng ý theo Tiêu Kỳ Nhiên đến đây, làm sao có thể hẹn trước được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui