Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Căn nhà hiện tại bọn họ ở là do chị Trần lựa chọn rất lâu, rất kỹ, cố ý tránh đi các loại tầng lớp, chỉ sợ Giang Nguyệt sẽ bị paparazzi bắt gặp hoặc bị đại gia để mắt đến.

Một khi bị ai đó phát hiện, đều đó có nghĩa bọn họ sẽ phải chuyển đi.

“Dưới lầu có một chiếc xe Maybach đang đậu.” Tiểu Diệp vừa nói, vừa chậc chậc hai tiếng:

“Còn rất mới, hẳn là mới mua nha.”

Nghe Tiểu Diệp nói như thế, trong lòng Giang Nguyệt bỗng nhiên kích động, lập tức kéo ghế ra đứng dậy đi qua, quả nhiên là chiếc xe vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên.

Nhìn qua phản ứng của Giang Nguyệt, trong lòng chị Trần dường như hiểu được cái gì, tảng đá vừa đang treo lơ lửng cũng được bỏ xuống, gọi Tiểu Diệp:

“Chắc là Tiểu tổng đó. Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, đến ăn tối đi.”

Chỉ cần không phải người khác là được rồi.

Rất nhanh Giang Nguyệt đã trở lại ghế ngồi, chỉ là lúc này ăn có chút không yên lòng.

Chờ khi Tiểu Diệp lại đi qua cửa sổ, lại không khống chế được nhìn thoáng xuống phía dưới:

“Chiếc Maybach mới kia đã lái đi, Tiêu tổng cũng không chịu lên đây ngồi một lúc.”

Sau khi ăn cơm, mấy người bọn họ dọn dẹp phòng ăn xong thì mỗi người ai trở về phòng của người nấy nghỉ ngơi.

Giang Nguyệt thì bị chị Trần gọi vào phòng.

Vừa đóng cửa lại, chị Trần liền gọi cô đến, để cô ngồi lên cái ghế ở bên cạnh giường.

Giang Nguyệt không biết đã có chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt chị Trần: “Chị Trần, chị tìm em có chuyện gì ạ?”

“Nói chuyện phiếm.” Đôi mắt chị Trần cực kỳ thấu đáo: “Hôm nay em đã làm gì?”

Ánh mắt Giang Nguyệt lóe lên một giây, nhưng rất nhanh đã trấn định lại: “Không có làm gì, chỉ cùng Tiêu tổng đến thành tây tản bộ.”

Chị Trần không chút do dự hỏi lại: “Giang Nguyệt, em đang nói dối chị à?”

Giang Nguyệt: “... Chị nhìn người vẫn chuẩn như bốn năm trước.”

“Không phải chị nhìn người chuẩn.” Chị Trần thở dài, lo lắng nhìn cô một cái: “Là do chị hiểu em.”

Dáng vẻ mất hồn mất vía còn giả vờ kiên cường lúc ăn cơm của Giang Nguyệt, cũng chỉ có thể lừa gạt được Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi. Nhưng không thể lừa được chị Trần.

Cho dù cô gái nhỏ trước mắt này có năng lực phi thường cũng không thoát khỏi ánh mắt của chị.

Giang Nguyệt bất đắc dĩ gật gật đầu, cười cười: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay đi kiểm tra tâm lý một chút.”

“Kết quả kiểm tra như thế nào?”

“Rối loạn lưỡng cực!” Giang Nguyệt cố ý nói với giọng điệu thoải mái nhất:

“Nhưng mà bác sĩ nói trước mắt chỉ đang ở giai đoạn hai, có thể dựa vào thuốc để điều trị, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em.”

Nói đến câu cuối cùng, Giang Nguyệt có vẻ cực kỳ chắc chắn và tự tin.

“Thuốc đâu?” Chị Trần từng câu từng chữ bức người không có đường lui.

Giang Nguyệt dừng một chút, hơi chột dạ không dám nhìn chị Trần: “Để… trong một cái hộp ở ngoài hành lang.”

Lúc cô lên lầu thì không dám cầm vào nhà, nhìn thấy đồ đạc chất đống ngoài hành lang, liền tiện tay tìm một cái hộp không nhét vào.

Vốn là định đợi trễ hơn một chút rồi lẻn ra ngoài mang về phòng.

Nhất thời trong phòng rơi vào im lặng.

Tuy bình thường chị Trần rất thân thiết, nhưng từ trước đến nay mỗi khi gặp các vấn đề cần nghiêm túc thì chưa bao giờ xử sự cảm tính cả, càng sẽ không vì người đó là Giang Nguyệt mà sẽ được chút dễ dãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui