“Chị Giang Nguyệt, có người đang đi ra!” Tiểu Diệp liếc mắt một cái liền nhìn thấy có người từ trong cửa đi ra, ngay lập tức vui vẻ trở lại:
"Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta!”
Giang Nguyệt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ tối.
Trong lòng cô cũng đoán chừng là hôm nay chắc chắn là không chụp được rồi.
Studio hôm nay phải sửa chữa cơ sở vật chất và thiết bị vào lúc tám giờ tối, sẽ không có trường hợp ngoại lệ đặc biệt nào dành cho cô.
Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Giang Nguyệt nhíu mày, cô mở cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống, vừa đúng lúc đụng phải một nhóm người từ trong studio đi ra.
"Di Di vừa trẻ lại còn vừa xinh đẹp, rất phù hợp với công việc này."
"Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy qua một nghệ sĩ nào chuyên nghiệp như vậy, vì một bộ ảnh mà phải quay đến tận khi trời tối.”
“Tần Di Di nhất định là một ngôi sao sáng trong tương lai!”
…
Tần Di Di che miệng, thản nhiên đón nhận những lời khen ngợi này, giọng nói cũng nhẹ nhàng, trong veo:
“Tôi cũng hy vọng có thể cho ra một tác phẩm hoàn mỹ hơn, hôm nay vất vả cho mọi người rồi, lát nữa tôi sẽ mời mọi người ăn cơm nhé.”
Bầu không khí đang vui vẻ, đột nhiên im bặt ngay khi họ nhìn thấy Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt khoanh tay, đôi giày cao gót mảnh khảnh làm tôn lên bắp chân thon dài của cô, mắt không chớp, cực kỳ lạnh lùng nhìn Tần Di Di.
Một chữ cũng không nói, nhưng khí thế áp bức kia đã đủ bá đạo, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Mọi người xung quanh đều cúi đầu, chỉ có Tần Di Di vẫn như trước mặt không đổi sắc, chỉ là nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, nhìn thấy Giang Nguyệt, cằm của Tần Di Di khẽ nâng lên:
"Chị Giang Nguyệt, thật sự xin lỗi chị.”
Ngoài miệng cô ta nói xin lỗi nhưng trong giọng nói của cô ta lại không có chút áy náy nào.
"Em định quay cho xong kia sẽ nhường studio lại cho chị, nhưng em còn phải quay một bộ trang sức nên thời gian bị trì hoãn một chút, cũng không ngờ là đã đến giờ phải đóng cửa rồi."
Nói đến đây, Tần Di Di dừng một chút, rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà chị Giang Nguyệt tốt như vậy, chắc là sẽ không để tâm đâu nhỉ.”
Tần Di Di đi tới kéo khuỷu tay Giang Nguyệt, trong đôi mắt cong hiện lên ý cười: "Em và chị Giang Nguyệt là chị em tốt của nhau, nhất định là chị nguyện ý nhường cho em, đúng không?”
Tần Di Di nở nụ cười tươi rói xinh đẹp, thuận thế dựa vào bả vai Giang Nguyệt, chính là muốn diễn trò cho người xung quanh xem tình cảm chị em tốt của cô và Giang Nguyệt.
Những người bên ngoài nhìn thấy, thầm cảm nghĩ thật đúng là "chị em tương thân tương ái", không ai nghĩ rằng Giang Nguyệt sẽ vì chuyện nhỏ này mà tức giận.
Đã là chị em tốt, có gì phải để ý chứ?
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang tự nhiên khoác lên khuỷu tay mình, nhếch môi dưới, bình tĩnh rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta, rồi lùi sang bên cạnh hai bước.
Rõ ràng là đang cố ý giữ khoảng cách với Tần Di Di.