Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bộ trang phục này rất phù hợp đến chơi ở công viên giải trí.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vài giây, sau đó không tự nhiên ho hai tiếng: "Muốn chơi hay không?”
Chơi à?
Giang Nguyệt có chút kinh ngạc, hiện tại đã gần mười một giờ đêm, Tiêu Kỳ Nhiên tự nhiên hỏi cô muốn chơi hay không?
"Chơi trong công viên?" Cô có chút không chắc chắn.
Tiêu Kỳ Nhiên: "Ngày mai có sắp xếp gì không?”
"Không có, nhưng..." Cô vẫn còn do dự: "Tiểu Diệp vẫn còn ở bên ngoài chờ tôi.”
"Vậy thì chơi một lát đi." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên có chút tùy ý: "Dù sao cũng đã muộn rồi, cô có thể gọi cô ấy vào cùng chơi.”
Giọng điệu này khiến Giang Nguyệt có chút cảm động.
Cô đã không đến công viên trong một thời gian dài.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, khi còn bé, cô chỉ đến công viên một vài lần với gia đình và đều là đi cùng với em trai cô.
Có rất nhiều trò chơi cần phải tiêu tiền, Giang Nguyệt chỉ có thể chơi những trò chơi giải trí mà hai người có thể chơi với một vé, hoặc là ngồi ở dưới xem Giang Dự chơi.
Khi còn bé, Giang Nguyệt đã từng hy vọng cô có thể chơi đu quay, hoặc là ngồi thuyền hải tặc, nhưng đều bị mẹ cô từ chối bởi vì lý do không có đủ tiền.
Dần dần, cảm giác chờ mong của cô đối với những thứ này cũng giảm đi, từng chút từng chút làm tê tiệt bản thân, giả vờ như bản thân mình không muốn.
Nhưng tối nay, khi cô ngồi trên một con ngựa gỗ xoay tròn, nghe nhạc quanh quẩn xung quanh, cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Dường như niềm hạnh phúc mà khi còn bé cô chưa từng có, cuối cùng cũng bù đắp được vào giây phút này.
Giang Nguyệt biến thành một đứa trẻ con, ngồi trên con ngựa gỗ kỳ lân mà cô nằm mơ cũng muốn ngồi, vui vẻ mà vẫy tay với ba mẹ.
Cô rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở bên ngoài, đôi mắt anh dán chặt lên người Giang Nguyệt giữa những con ngựa gỗ đang nhấp nhô.
Anh thấy cô khóc!
Nhìn thấy Giang Nguyệt đang rơi nước mắt, đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống.
Cô ấy không vui sao?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Tiêu Kỳ Nhiên liền hơi híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Nguyệt.
Đến khi Giang Nguyệt từ đu quay đi xuống, cảm xúc chợt lóe lên kia đã sớm biến mất, trong mắt Giang Nguyệt trong vắt, thậm chí còn có chút kích động, giọng nói có chút hưng phấn: