Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt mặt đỏ bừng, phẫn nộ bất bình buông nước trong tay xuống, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm anh, nửa là oán hận, nửa là kiều mị.

Một cái liếc mắt kia, thật sự là trừng đến độ khiến cho con người ta mất bình tĩnh.

Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy ngón tay Giang Nguyệt, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay cô: “Ngồi lại đây.”

Cô thực sự ngồi quá xa anh.

Giang Nguyệt nghe lời dịch chuyển lại gần, nhưng chung quy vẫn duy trì khoảng cách với Tiêu Kỳ Nhiên.

Hận không thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông.

“Làm sao lại để đến nỗi không có chỗ quay chụp cho đoạn ngắn như vậy?” Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng hỏi:

“Bọn cô đến Hoa Thành cũng được một khoảng thời gian rồi, chút năng lực này cũng không có?”

“Đã hẹn trước phòng studio, nhưng bị người ta chiếm.” Giang Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, trả lời rất mơ hồ, không trực tiếp nói nguyên nhân.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Bị bắt nạt?”

Giang Nguyệt mím môi, không biết Tiêu Kỳ Nhiên là giả vờ không biết, hay thật sự không biết:

“Xem là như vậy, đối phương có vẻ cố ý kéo dài thời gian.”

“Tên gì?” Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói hai chữ này, âm thanh rõ ràng trầm xuống.

Giang Nguyệt nhìn bộ dáng lạnh lùng muốn tìm người tính sổ của anh, chỉ cảm thấy buồn cười:

“Anh có biết người tên Tần Di Di không?”

Quả nhiên! Trong khoảnh khắc cô nói ra cái tên này, Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, gương mặt lạnh lùng hiện lên chút kinh ngạc.

Anh nhíu mày, bàn tay chống cằm nghiên người vào bóng tối, mặt anh bị che đi một mảnng, trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói:

“Lần sau tôi sẽ bảo cô ấy chú ý, thương lượng thời gian trước.”

Ngay cả động tác vừa rồi còn đùa giỡn ngón tay Giang Nguyệt cũng dừng lại, thờ ơ thu hồi.

Giang Nguyệt nhíu mày, cô biết.

Để cho Tiêu Kỳ Nhiên thay cô đi tìm Tần Di Di giải quyết bất bình, là chuyện không thể xảy ra.

Giang Nguyệt cười tự giễu lắc đầu, bàn tay đặt trước đầu gối nắm chặt, rồi lại lẳng lặng buông ra.

Cô nào phải là người thuần khiết để cho anh nhớ thương kia…

...

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên coi như là lịch lãm, không trực tiếp dẫn Giang Nguyệt đến khách sạn như lúc trước, mà là đưa cô về dưới căn hộ.

Giang Nguyệt cảm ơn anh vì đã đưa cô về, trước khi xuống xe, người đàn ông lại sâu kín hỏi một câu:

“Có muốn theo tôi về khách sạn không?”

Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, vẫn đưa ra lời mời cuối cùng.

“Không có hứng thú.”

Giang Nguyệt không quay đầu lại, trực tiếp xoay người mở cửa xe, trước khi tiếp nhận thêm bất kì thông tin nào khác của anh, cô nhanh chóng rời khỏi xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui