Một câu này, làm cho Giang Nguyệt ở trong lòng âm thầm trợn mắt. Dù sao làm gì thì hắn cũng không cảm kích, cô liền lười tiếp tục nói chuyện với hắn, cô ngồi xuống bên cạnh.
Hai người không có gì để nói.
Trước khi máy bay cất cánh, Tiêu Kỳ Nhiên đóng máy tính lại, ánh mắt lúc này mới dừng trên người Giang Nguyệt.
Tựa hồ là quá mức nhàm chán, Tiêu Kỳ Nhiên chống tay lên cằm, hỏi: “Sao cô không hỏi vì sao tôi lại quay về Bắc thành?”
Giang Nguyệt nghiêng đầu, lại bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn.
“Tiêu tổng mỗi ngày đều có rất nhiều việc, tôi không có tư cách hỏi về lộ trình của anh.” Giang Nguyệt mím môi, thản nhiên nói:
“Hơn nữa, cũng không có liên quan gì đến tôi!”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn kỹ cô, muốn đọc ra điều gì đó từ trong mắt cô, nhưng không thành công.
Trong mắt Giang Nguyệt không có gì ngoài sự thẳng thắn và điềm tĩnh.
“Tôi trở về thăm Tô Gia Lan, bác sĩ nói bệnh tình của bà ấy đã chuyển biến tốt, có dấu hiệu tỉnh lại.”
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, lại dừng một chút, ẩn ý nói: “Bác sĩ nói cần tìm một người có kinh nghiệm chăm sóc có lẽ sẽ khiến bà ấy hồi phục nhanh hơn.”
“Ồ.”
Sau khi kiên nhẫn nghe xong, Giang Nguyệt trực tiếp kéo khăn bịt mắt mang theo bên người xuống, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
“Vậy tôi hy vọng Tiêu tổng có thể tìm được một y tá thích hợp, cũng chúc Tô phu nhân mau chóng bình phục.”
Tiêu Kỳ Nhiên:...
Sự thờ ơ của người phụ nữ vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Cũng được, dù sao thi bản thân anh cũng không phải vì chuyện này mới khơi ra chủ đề này với cô, chẳng qua là anh muốn cùng cô nói chuyện phiếm mà thôi.
Nhưng rõ ràng là cô không muốn nói chuyện với anh.
Bịt mắt là trước khi ra khỏi cửa Giang Nguyệt tiện tay nhét vào trong túi. Vốn tưởng rằng chuyến bay bốn tiếng hẳn là không cần dùng tới, nhưng không nghĩ tới hiện tại nó lại có ích.
Ví dụ, nó có thể được sử dụng để giả vờ ngủ, từ chối trò chuyện với ai đó.
Nhưng sau khi đeo lên, Giang Nguyệt lại thực sự ngủ thiếp đi, mãi đến khi máy bay sắp hạ cánh, tiếng động thật lớn khiến tai Giang Nguyệt đau, cô mới giơ tay tháo bịt mắt.
Cúi đầu nhìn, trên người cô đang phủ một chiếc áo vest của người đàn ông, trên đó còn vương một mùi hương rất sạch sẽ.
Cô sửng sốt hai giây, Tiêu Kỳ Nhiên liền đưa tay lấy áo vest từ trên người cô lại, trực tiếp mặc lên người:
“Cởi ra không có chỗ treo, tạm thời để lên người cô một lát.”
Giang Nguyệt mím môi, nhắc nhở hắn: “Khoang hạng nhất có móc treo quần áo chuyên dụng.”
Muốn có không gian lớn thì cứ quay lại khoang hạng nhất, nhàn rỗi không có việc ở hạng phổ thông chịu ủy khuất cái gì?
Hơn nữa, hắn không có bất cứ việc gì để ở lại.
“Tiết An đặt vé muộn, không có vé.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ngắn gọn:
“Đã đến lúc phải xuống rồi.”
Giang Nguyệt đứng dậy, vội vàng theo Tiêu Kỳ Nhiên xuống máy bay, vừa ra khỏi sân bay, lại không hiểu vì sao bị hắn kéo lên cùng một chiếc xe.
Lý do là đi cùng đường!
Cùng cái con đường nào vậy hả?
Sân bay nằm ở vùng ngoại ô, phải mất hơn hai giờ để lái xe đến Bắc Thành.
Hai người ngồi trong xe, Giang Nguyệt ngáp một cái, giả vờ lẩm bẩm: “Ôi chao, thật buồn ngủ.”
Nói xong, cô lại định lấy bịt mắt mà cô bỏ vào túi khi nãy.