Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình, nhưng trái tim lại đang loạn thành một đoàn, bàn tay đặt trên đầu gối cũng bắt đầu run rẩy.

Tiêu Kỳ Nhiên dường như nhìn thấu sự do dự của cô trong nháy mắt.

“Cô bị người ta uy hiếp, đúng không?”

Giang Nguyệt nhéo nhéo ngón tay, lập tức ngoan cố phủ nhận: “Không có.”

Cô không muốn nhắc tới chuyện gia đình mình với bất kì một ai, càng không muốn vạch trần vết sẹo của mình trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.

Cô thậm chí không muốn thừa nhận rằng, một khi cô đã đưa ra quyết định này cô sẽ không còn mẹ nữa…

“Cô trả lời quá nhanh, ánh mắt cũng không chân thực.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách chắc chắn, liếc mắt một cái vạch trần cô: “Vì sao phải nói dối? Chẳng lẽ cô thật sự muốn Giang Dự được thả mà không cần trả giá? Giang Nguyệt, cô nợ hắn ta cái gì sao?”

Trong một loạt các câu hỏi này, Giang Nguyệt rũ mi xuống, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nóng hổi lăn xuống, đập vào mu bàn tay cô, khiến cho cô đau đớn.

“Tại sao lại khóc?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, nhưng ngữ khí cũng không lạnh như trước, càng giống như là truy vấn hỏi tới:

“Tại sao cô lại khóc? Là bởi vì chính cô muốn làm người tốt, đây là cô tự tìm, không phải sao?”

Tròng mắt Giang Nguyệt động đậy, cô liều mạng dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, muốn khống chế nước mắt của mình:

“Tôi không khóc.”

Bầu không khí trong xe vô cùng trầm mặc, người đàn ông mặc một bộ âu phục đen, càng làm cho người ta cảm thấy lạnh hơn.

Tựa như cơn gió lạnh thấu xương.

“Tôi đã nói rồi, cô nên đối với tôi chân thành một chút, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô.”

“Tôi không biết hiện tại câu đó của anh có còn được tính không.”

“Vẫn luôn tính!”

“Vẫn là bao lâu?”

Giang Nguyệt sụt sịt một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên:

“Trước kia anh cũng từng nói những lời như vậy, anh đã nói ‘sau này’, ‘tương lai’, ‘vĩnh viễn’. Nhưng chúng nó đều không có một kỳ hạn, chỉ cần anh muốn, anh đều có thể tùy ý thu hồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, đưa tay lau nước mắt cho cô.

Nếu có ai an ủi cô, có lẽ cô đã không suy sụp đến mức này.

Nhưng giờ phút này, cô rất chật vật, cũng rất ủy khuất, ngay cả thanh âm cũng không thể nói liền mạch:

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh không nên cho tôi chỗ trú mưa, còn ân cần mời tôi ngồi vào.”

“Như vậy, tôi sẽ tưởng rằng anh đang hỏi tôi, sau này có muốn cùng nhau chung sống hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui