Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, chỉ cần Giang Nguyệt giờ phút này thay đổi lời khai, đem số tiền tống tiền giảm xuống một phần hoặc là phủ nhận tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó thì kết quả xét xử của phiên tòa sẽ hoàn toàn khác.

Mọi thứ đều nằm trong quyết định của Giang Nguyệt!

Giang Dự giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, hai tay bị còng không khỏi vô thức nắm chặt lại, liên tục xoa tới xoa lui, hai mắt gần như bùng cháy.

Nói đi!

Chỉ cần Giang Nguyệt nói ra lời thú tội có lợi cho hắn, hắn sẽ không cần phải ngồi tù nữa!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Giang Nguyệt nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, cuối cùng nhìn Giang Dự thật sâu một cái.

Dường như cô đang tiến hành thao tác cắt đứt cuối cùng với một cái gì đó.

Chỉ với một cái liếc mắt như vậy, trong lòng Giang Dự bỗng nhiên căng thẳng, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

“Chị!” Giang Dự đột nhiên hoảng sợ kêu to: “Chị, bố đã bị chị hại chết, chị cũng định đem em hại…”

“Im lặng!”

Giang Nguyệt cúi mặt, mi mắt từng chút nhướng lên.

Trong mắt cô lướt qua một tia ấm áp, cô dùng giọng nói rất nhỏ nhẹ đưa ra nhận định cuối cùng:

"Tất cả đều là sự thật, không có gì phải thay đổi. Cảm ơn."

Giang Dự cả người sững lại, nửa câu cuối cùng vẫn còn ở trong cổ họng, miệng còn đang hé mở, trông khá là kỳ cục.

Hai giây sau, sắc mặt Giang Dự đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn bắt đầu giãy giụa mất kiểm soát, nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt tràn đầy hung ác:

"Con khốn, mày chỉ là một con chó cái, một con chó hoang xa lạ!"

“Im lặng, im lặng!”

Thẩm phán gõ búa ra lệnh cho Giang Dự phải im lặng, và các nhân viên cảnh sát xung quanh tiến lên, đề hắn ta xuống ngay lập tức.

Giang Dự mặc dù bị khống chế buộc phải ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt của hắn vẫn hung tàn như cũ, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt giống như đang nhìn kẻ thù, trong mắt tràn ngập hận ý sâu đậm.

Cuối cùng, theo tội danh của hắn, tòa án đã kết án Giang Dự ba năm tù.

Khi Giang Dự áp giải đi ngang qua Giang Nguyệt, cậu ta đột nhiên đứng trước mặt Giang Nguyệt, bàn chân như mọc rễ ngoan cố đứng trước mặt Giang Nguyệt, giám ngục đẩy cũng không đẩy được hắn.

Đôi mắt đỏ ngầu vì cờ bạc nhiều năm của hắn giờ phút này trở nên cứng rắn, cuối cùng lộ ra răng nanh:

“Cả nhà đều bị mày biến thành bộ dáng này, mày đã hài lòng chưa?”

“Ba năm sau, chờ khi tao ra tù, tao sẽ khiến mày phải hối hận!”



Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Giang Nguyệt loạng choạng từ ghế nguyên đơn đi xuống, đờ đẫn lắng nghe sự sắp xếp của nhân viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui