“À.” Khóe mắt Giang Nguyệt có chút ươn ướt, cô lấy tay ấn vào mắt mình, bước nhanh tới cấm nó lên, sau đó ném vào thùng rác. Thẳng thắn và dứt khoát, không chút do dự.
Người đàn ông đứng phía sau cô sững người. Có gì đó không đúng lắm, nhưng anh không thể nói rõ được.
Trong lòng cảm giác nặng nề cùng quặn thắt rất mạnh, anh chậm rãi hít sâu một hơi, nhìn bóng người ngồi trên sô pha, lại bắt đầu nhìn chằm chằm hai đóa hồng.
Mỗi cử động của cô đều trông càng lúc càng rất kỳ lạ. Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, không làm phiền cô.
Ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua đóa hoa hồng, cô đột nhiên nở nụ cười, giơ tay rút đóa hoa hồng ra, dùng móng tay ngắt cánh hoa hồng. Cô vặt hết những vết đỏ sẫm trên cánh hoa, rồi ngắt chúng ra một cách thô bạo. Một cánh rồi lại một cánh.
Cuối cùng chỉ còn lại cái cành trơ trụi của bông hồng, rồi lại lấy một bông khác.
Hành động hết sức cứng nhắc, Tiêu Kỳ Nhiên hô hấp dồn dập, hắn đột nhiên ý thức được một khả năng. .
||||| Truyện đề cử: Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương |||||
Cô đang phát bệnh!
Tiêu Kỳ Nhiên sải bước về phía Giang Nguyệt, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, vẻ mặt hiện lên sự bối rối hiếm thấy:
“Cô đang làm gì vậy?"
Đột nhiên bị ôm chặt khiến Giang Nguyệt cau mày, nhưng vẫn bình thản trả lời: “Tôi đang chơi đùa với nó.”
“Chơi nđùa với nó? Không phải cô vẫn luôn thích nó sao?”
Giang Nguyệt thích hoa hồng, sau mỗi lễ trao giải hắn đều tặng cô một bó hoa, cô có thể ôm mãi không buông.
Ngay cả khi mang nó về nhà, cô cũng phải chăm sóc nó cẩn thận, đặt nó trong một chiếc bình trong nhiều ngày, hoa khô cũng không nỡ vứt đi.
Giọng điệu của anh trở nên mất lý trí, hắn từng chữ từng chữ hỏi cô: “Hoa hồng tôi mua cho cô, cô cứ như vậy mà làm hỏng sao?”
“Nó nở hoa, chính là để cho người ta chà đạp.” Giang Nguyệt nói, hờ hững như không phải cô: “Cho dù không có người chà đạp, nó cũng sẽ tự khô héo mà chết thôi.”
"Hoa hồng được trao giá trị lãng mạn một cách hoành tráng, nhưng trên thực tế, chúng được định sẵn sinh ra để bị người ta đùa bỡn."
“Đây là số phận của nó, số phận của nó...” Giang Nguyệt nói xong, nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn xuống.
Đây cũng là mệnh của cô, mệnh của cô!
Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nghe cô nói nhảm nữa, bàn tay to bóp eo cô, buộc cô phải nhìn vào ánh mắt đen thẫm của mình, ngữ khí không tốt:
"Nhìn tôi, Giang Nguyệt.”
“Cô vẫn đang sống, hơn nữa còn sống rất tốt.” Hắn siết chặt tay cô, kiên định nói: “Nếu cô muốn chết, tôi không ngại ở cùng một chỗ với cô một lần nữa.”
Câu nói này giống như một hồi chuông cảnh báo, Giang Nguyệt tim đập nhanh một cái, liều mạng lắc đầu: “Không, đừng ở cùng với tôi.”
Mệnh của cô đã đủ tệ rồi, không cần phải kéo theo cả Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt ngồi trên đùi anh, kịch liệt run rẩy, hai mắt bị ép nhìn anh, không có chỗ trốn tránh. Cô sửng sốt hồi lâu, cảm xúc lúc đầu từ căng thẳng chuyển thành thả lỏng, cuối cùng hoàn hồn trở lại, ánh mắt khôi phục thần trí.