Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Vừa đáp không lâu.” Bạch Hạc rất kính trọng anh họ trong gia tộc này, nói vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn anh họ đến đón gió tẩy trần cho em.”

“Không có gì.” Tiêu Kỳ Nhiên không đổi sắc mặt giơ tay lên, sau đó nhìn về phía Tần Di Di.

Tần Di Di lập tức buông cánh tay Bạch Hạc ra, mỉm cười rạng rỡ đi về phía anh, nhẹ nhàng nói:

“A Nhiên, hôm nay em cũng trở về.”

Tiêu Kỳ Nhiên không tiếp lời, ánh mắt anh thâm sâu: “Em rất biết cách làm loạn đấy!”

Tần Di Di sững người một giây, hiểu rằng anh đang nói về việc hủy của cô ta, vì vậy cô ta cúi đầu: “Nghe nói A Nhiên về Bắc Thành, em ở Hoa Thành không gặp được anh, mỗi ngày đều không thể nào yên tâm được.”

Cô ta làm nũng, giọng nói vô cùng ngọt ngào, làm cho người ta không có cách nào trách tội được.

Thấy vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, Tần Di Di tiến thêm một bước, đi tới ôm lấy cánh tay của anh.

Bạch Hạc bình tĩnh quan sát.

Anh họ của cô ấy, người mà cô ấy luôn kính trọng và ngưỡng mộ, đã không né tránh ngay lập tức mà để mặc Tần Di Di ôm lấy tay.

Hai người thân mật như một cặp tình nhân.

Trong mắt Bạch Hạc hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chuyện này là thật sao?

Anh họ cô thật sự đang yêu đương với Tần Di Di?

Tần Di Di nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Bạch Hạc, trong lòng không khỏi âm thầm sảng khoái, vì thế cô ta lại nghiêng người dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên, đúng lúc này, cô ta chú ý tới bên cạnh cửa xe còn có một bóng dáng xinh đẹp.

Tuy rằng chỉ là bóng lưng nhưng không cần quay lại thì Tần Di Di cũng có thể nhìn ra được là ai.

“Chị Giang Nguyệt, sao chị cũng ở đây?” Tần Di Di cất cao giọng, cố ý thu hút sự chú ý:

“Chị cũng tới đón gió tẩy trần cho Hạc Hạc sao, hai người cũng quen nhau à?”

Giang Nguyệt:...

Có hàng trăm ngàn từ ngữ chửi thề hiện lên trong tâm trí Giang Nguyệt, nhưng vì sự giáo dục của bản thân, cô vẫn nhịn xuống.

Cô biết mình không nên đến đây.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi.

Sau khi Giang Nguyệt đã mắng Tiêu Kỳ Nhiên trong lòng vô số lần, thì anh mới như thể vừa nghe thấy Tần Di Di gọi cô, xoay người lại.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không vội, cứ như vậy đứng cách cô không xa, ánh mắt đánh giá Giang Nguyệt từ trên xuống dưới, rồi hỏi Giang Nguyệt một câu:

“Sao cô lại tới đây?”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, nhìn qua cực kỳ thờ ơ, ánh mắt dừng lại trên người Giang Nguyệt rồi thản nhiên hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Một thái độ tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu vì sao Giang Nguyệt lại xuất hiện ở đây.

Tuyệt vời.

Thật sự tuyệt vời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui