Nghe Bạch Hạc chủ động nói muốn đi thăm Tô Gia Lan, trong lòng Tần Di không khỏi lo sợ, biểu cảm hơi miễn cưỡng: “Hạc Hạc, cậu vừa mới về nước, không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
Bạch Hạc lắc đầu, không phát hiện có gì khác thường, đáp: “Người lớn tuổi trong nhà nằm viện, tớ đi qua thăm một chút cũng là chuyện nên làm, hơn nữa gần đây tớ cũng không có kế hoạch gì.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lướt qua mặt Tần Di Di, thoáng dừng lại vài giây, giọng từ từ thấp xuống: “Bác sĩ nói gần đây bà ấy khôi phục rất tốt, có dấu hiệu tỉnh lại.”
Chỉ một câu đơn giản mà khiến Tần Di Di suýt chút nữa đứng không vững, liên tục cắn môi dưới: “Vậy sao? Thật tốt quá.”
Tuy rằng ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng trên mặt đã lộ ra một chút hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
“Di Di, cậu làm sao vậy, không thoải mái hả?”
Tần Di Di lắc đầu, điều chỉnh lại biểu cảm, cô ta cố gắng không để mình lộ ra sơ hở:
“Không có gì, có thể do muộn rồi nên tớ hơi mệt.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô ta hoàn toàn không dám nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
“Vậy thì về thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên như không phát hiện ra, vẫn bình thản như trước.
Đáy lòng Tần Di Di thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta tự cho rằng mình đã che đậy hoàn hảo, nhưng một loạt động tác nhỏ của cô ta đã sớm bán đứng cảm xúc của cô ta, không sót một chút nào.
Chỉ là cô ta không bị vạch mặt mà thôi.
…
Khi quay về phòng riêng, Đoàn Dật Bác đang vui vẻ đếm những con chip trên bàn, khuôn mặt cười vui khôn xiết: "A Nghiên, tay Giang Nguyệt vẫn là thối như vậy!”
Họ chơi lớn, những con chip đầy màu sắc trên bàn đại diện cho các số tiền khác nhau, từ mức thấp nhất là một ngàn đến mức cao nhất là năm mươi ngàn.
“Thua bao nhiêu rồi?” Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, cũng không có vẻ bất ngờ, lơ đãng hỏi cô.
Giang Nguyệt trả lời rất chân thành, trên mặt không hề có vẻ áy náy: “Hôm nay thật sự xui xẻo, thua sạch toàn bộ, xin lỗi.”
Tiêu Kỳ Nhiên từ trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn cô, nhếch môi, trong giọng nói không có ý trách tội, nghe kỹ còn có vài phần bất đắc dĩ và dung túng:
“Vận may của cô thật sự không tốt.”
Giang Nguyệt không trả lời, chỉ cúi mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đương nhiên cô không xui xẻo như vậy.
Mà là cô cố tình làm vậy.
Cố ý tiêu sạch tiền của Tiêu Kỳ Nhiên, còn lại một chút là do cô phát huy không đủ ổn định.
Giang Nguyệt giống như thắng được một mánh khóe nhỏ, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có ý định truy cứu cô, liếc một cái liền biết cô đang cười cái gì, không khỏi cong môi.