Sau khi rời khỏi Tân Hải, Giang Nguyệt trực tiếp đeo khẩu trang và đội mũ, che kín người rồi bắt một chiếc taxi bên đường.
Cô đã suy nghĩ về việc ở khách sạn một mình, nhưng chị Trần còn có Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi đều không có ở đây, bên cạnh cô không có ai nên rất dễ gặp phải những người hâm mộ quá khích hoặc là bị paparazzi chụp được.
Cô không dám mạo hiểm như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Thụy Uyển là lựa chọn thích hợp nhất.
Hành lý của cô vẫn còn ở đó.
Thời điểm trở lại Thụy Uyển đã là chín giờ.
Giang Nguyệt tiện tay đặt điện thoại di động lên quầy ở lối vào, đi vào phòng tắm để chuẩn bị tắm rửa.
Tháng năm, thời tiết Bắc thành đã bắt đầu ấm áp, tối nay đi ra ngoài một lát như vậy mà trên người cô đã đổ đầy mồ hôi.
Từ trước đến nay, Giang Nguyệt luôn tắm rửa rất tỉ mỉ. Không phải chỉ kỳ cọ từng li từng tí trên cơ thể mà các bước chăm sóc da sau khi tắm rửa cũng rất rườm rà phức tạp, không bỏ sót một bước nào.
Chờ đến khi cô hoàn tất việc tắm rửa và chăm sóc da xong từ trong phòng tắm đi ra thì đã trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc đi vào Giang Nguyệt quên mang theo bộ đồ ngủ nên đành phải mặc một chiếc áo sơ mi che đến đùi đi ra, cúc ở áo cổ cũng chỉ cài qua loa vài cái.
Lúc cô đang ngồi sấy tóc trong phòng khách thì có vài cuộc điện thoại gọi đến nhưng tiếng của máy sấy quá to, lấn át hoàn toàn tiếng chuông.
Mà vào lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên gọi sắp muốn nổ tung điện thoại di động của Giang Nguyệt!
Hắn chỉ nghe thấy giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại: “Người dùng bạn gọi tạm thời không nghe máy, vui lòng gọi lại sau”, lòng bàn tay của hắn nắm chặt gần như muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Vô số kết quả tồi tệ nhất đã được hình dung trong đầu hắn.
Có phải chứng rối loạn lưỡng cực của cô ấy lại tái phát hay không? Không biết cô ấy có phải đang một mình chạy đến vùng hoang dã nào hay đang chạy đến con đường nguy hiểm nào đó…
“Còn chưa có tin tức?” Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, dùng đầu lưỡi miết miết hàm trong của răng, ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn nói:
“Đã hơn một tiếng rồi, ngay cả bóng người cũng không thấy?”
“Vẫn chưa tìm ra. Chúng tôi sẽ tìm lại một lần nữa.” Đầu bên kia điện thoại giọng điệu cực kỳ khiêm tốn:
“Tiêu tổng, ngài có manh mối gì có thể cung cấp không?”
Giang Nguyệt đi rất dứt khoát, một manh mối cũng không lưu lại.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu mắng một câu, trực tiếp ném điện thoại di động sang hàng ghế sau.
Trong hơn một tiếng đồng hồ, Tiêu Kỳ Nhiên đã hút xong hai bao thuốc lá, lo lắng trong lòng vẫn không có chút giảm bớt nào, ánh mắt của hắn dừng lại trên người tài xế phía trước, hỏi:
“Có thuốc lá không?”
Người tài xế lặng lẽ lấy từ trong túi ra bao thuốc lá rẻ tiền chỉ có mười mấy ngàn:
“Tiêu tổng, mời.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhận lấy, châm lửa vào hít một hơi thật sâu, không biết có phải là do thuốc lá quá rẻ hay do bản thân đang phiền não, hắn sặc đến cổ họng, đột nhiên ho dữ dội.