Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Ngành này chính là như vậy, thờ ơ và tàn nhẫn.”

Thân hình Giang Nguyệt cực kỳ mảnh khảnh gầy gò, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lông mày nhỏ hơi nhíu lại, nửa đùa nửa thật nói:

“Có phải anh đột nhiên cảm thấy, những ngôi sao diễm lệ ngoài kia cũng chỉ có như vậy hay không?”

“Phải bận rộn với sự nghiệp của mình, phải tìm cách đối phó giữa chiêu trò và lời đàm tiếu như vậy. Còn phải luôn sợ rằng mình sẽ đắc tội người khác hay làm mất lòng một ai đó.”

Cô thản nhiên duỗi vai: “Có đôi khi vất vả cũng không được đền đáp, không cẩn thận biến khéo thành vụng còn có thể bị người ta ghét bỏ. Nếu không chú ý là có thể bị phong sát hoàn toàn khỏi ngành này.”

Kiều Cẩn Nhuận gật đầu lắng nghe cô, mở miệng đánh giá một cách trung lập: “Nghề nghiệp này như đi trên mũi dao nhọn!”

“Nhanh nhạy đó.” Giang Nguyệt giơ ngón tay cái lên với anh, nhếch môi cười:

“Không hổ danh là bác sĩ, không chỉ biết tiêm truyền dịch, ngay cả khả năng ăn nói cũng sắc bén.”

Kiều Cẩn Nhuận sợ cô nói nhiều khát nước, rót một ly nước đưa cho cô, vừa ngạc nhiên lại buồn cười: “Sao cô chỉ nhớ tôi biết tiêm, truyền dịch?”

“Tôi từ nhỏ đã sợ hai thứ này.” Sắc mặt Giang Nguyệt đột nhiên sa sầm: “Khi tiêm đau không cần phải nói, truyền dịch lại càng giày vò.”

“Khi còn bé tôi bị sốt cao không hạ, chính một y tá thực tập đã truyền dịch cho tôi. Mạch máu của tôi quá nhỏ, một đêm đâm sáu lần cũng không tiêm vào. Bọn nọ nói lúc đó tôi khóc như một con lợn bị mổ thịt. Thật sự rất tồi tệ.”

Khi kể về những kỷ niệm này, nét mặt Giang Nguyệt tươi tắn, hoạt bát như một đứa trẻ: “Khi đó, tôi đã thề rằng sau này sẽ không bao giờ dây dưa với các bác sĩ, y tá nữa.”

Cô nói cực kỳ ngây thơ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc bổ sung một câu: “Đương nhiên là ngoại trừ bác sĩ Kiều rồi.”

Câu cuối cùng là để trấn an.

Kiều Cẩn Nhuận cười cười: “Vậy xem ra tôi ở trong lòng cô, còn có thể nói là đặc biệt nha.”

Không biết có phải vì cuối tuần hay không, trong bệnh viện có rất đông người đến khám bệnh, Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận liền giải quyết bữa trưa trong phòng khám.

Đợi đến hai giờ chiều, người bạn là bác sĩ tâm lý mà Kiều Cẩn Nhuận đề cập liền vội vã chạy tới.

“Để tôi giới thiệu một chút, đây là bác sĩ Chu.” Kiều Cẩn Nhuận giới thiệu người đến với Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt lập tức đứng lên, lễ phép gật đầu, ánh mắt dừng trên bảng tên ngực bác sĩ Chu.

Chu Thành!

Không biết vì sao, Giang Nguyệt luôn có cảm giác đã từng thấy cái tên này ở đâu rồi.

Dường như cách đây không lâu có một bài báo đưa tin, nói rằng một giáo sư tâm lý học đã xuất bản một bài báo về khuynh hướng cảm xúc, có ảnh hưởng rất rộng rãi và có giá trị học thuật rất cao.

Hình như đó là bác sĩ Chu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui