Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Nghĩ đến thân phận của hắn còn có trạng thái tâm lí của mình, Giang Nguyệt khẩn trương căng thẳng sống lưng, sự thoải mái hồn nhiên vừa rồi liền biến mất không thấy.

Cô lẽ ra nên đoán được, một bác sĩ phẫu thuật ưu tú như Kiều Cẩn Nhuận thì phải kết bạn với những nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực y học.

Là bởi vì lời nói vừa rồi của Kiều Cẩn Nhuận quá khiêm tốn khiến cô quên mất.

Bác sĩ Chu đầu tiên cùng Kiều Cẩn Nhuận hàn huyên hai câu, rồi mới lịch sự gật đầu với Giang Nguyệt:

“Gần đây tôi đang nghiên cứu về bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, xin hỏi cô Giang có phiền nếu tôi lấy phản hồi ý kiến của cô làm căn cứ lý luận trong luận văn nghiên cứu của tôi không?”

Sau khi đọc trước hồ sơ bệnh án của Giang Nguyệt, Chu Thành trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Hắn không phải là loại bác sĩ hướng dẫn trong viện tâm lý, từ trước đến nay sẽ không bao giờ vòng vo để làm những việc an ủi vô nghĩa, luôn thẳng thắn dứt khoát đi vào vấn đề.

Giang Nguyệt gật đầu, ngược lại cảm thấy thả lỏng hơn một chút.

Cô đương nhiên biết, hẹn trị liệu tâm lý cùng Chu Thành không bao giờ là dễ như vậy. Nếu dữ liệu điều trị của cô có thể giúp ích cho anh thì cô cũng có thể khiến tâm lý thoải mái hơn.

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút.” Kiều Cẩn Nhuận để lại không gian cho hai người họ nói chuyện, mặc dù anh cũng là bác sĩ, nhưng hầu hết các vấn đề tâm lý phần lớn đều liên quan đến sự riêng tư thì anh không có ý định xen vào.

Chờ trong phòng khám chỉ còn lại hai người Chu Thành và Giang Nguyệt, Chu Thành thuần thục lấy quyển sổ ghi chép ra, bắt đầu công việc của mình:

“Giang tiểu thư, chúng ta bắt đầu trị liệu từ bây giờ.”

“Kế tiếp tôi sẽ hỏi cô một ít vấn đề có tính chất cá nhân, có một số khả năng sẽ chạm đến tình trạng tâm lý của cô, nếu như giữa chừng cô cảm thấy không khỏe, có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”

“Tôi hiểu rồi.”

Kế tiếp, Giang Nguyệt nhắm mắt lại, bắt đầu làm theo chỉ dẫn của bác sĩ Chu, tâm tình thả lỏng từng chút từng chút, tim đập dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Trong quá trình này, cảm giác tội lỗi và hối hận tích tụ trong lòng cô từng chút một lộ ra, một lần nữa tái hiện trước mắt cô.

Từ mấy năm trước, khi Giang Nguyệt còn đang học đại học, ngoài những thời gian tham gia các lớp học vào ban ngày, cô còn nhận thêm công việc bán thời gian là dạy kèm cho một đứa trẻ ở một gia đình giàu có.

Thỉnh thoảng khi không có lớp học, cô cũng sẽ chạy đến cổng trường để giúp phát tờ rơi hoặc chạy đến trung tâm mua sắm để bán sữa khuyến mãi.

Thậm chí có thể nói Giang Nguyệt đã tự bỏ tiền học đại học, hơn ai hết cô hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền.

Đó là một đêm không thể bình thường hơn.

Và đêm hôm đó, khi Giang Nguyệt đang giúp đứa trẻ làm bài tập về nhà, điện thoại di động đặt trên bàn rung lên liên hồi.

Trong lần rung thứ ba, đôi mắt không hài lòng của mẹ đứa trẻ khiến Giang Nguyệt sợ hãi.

Cô sợ mất đi công việc làm thêm ổn định này nên đã trực tiếp tắt điện thoại.

Chờ đến giờ kết thúc dạy kèm cho đứa nhỏ xong, sau khi xin lỗi mẹ của đứa trẻ, Giang Nguyệt mới vội vàng ra khỏi biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui