Chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng lại cho thấy thái độ của cô.
Giang Nguyệt lùi lại nửa bước, ánh mắt theo bản năng quan sát xung quanh, cũng may bọn họ đang ở trong góc, không có ai khác.
Vẻ mặt của cô tỉnh táo và bình tĩnh: “Tiêu tổng, đây là bệnh viện!”
“Vậy trở về là có thể được đúng không?” Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt bàn tay buông thõng kia của hắn, điếu thuốc trong tay cũng bị vò nát, buột miệng hỏi.
Khóe miệng Giang Nguyệt mím chặt, biểu tình trên mặt cực kỳ lạnh lùng: “Trở về cũng không được.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại vài giây, giơ tay đè lên vai cô, luồn ngón tay vào tóc, đem mái tóc buộc đuôi ngựa của cô cởi ra, dùng ngón tay út treo sợi dây buộc tóc.
Trong nháy mắt, mái tóc dài của Giang Nguyệt xõa xuống, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Có một cảm giác buồn bã của sự tan vỡ.
“Sao cô không hỏi tôi tại sao lại ở đây?” Tiêu Kỳ Nhiên lựa chọn hỏi một cách vòng vo.
Giang Nguyệt có linh cảm chủ đề tiếp theo không ổn, cô suy nghĩ một chút, giả vờ quan tâm:
“Thân thể Tiêu tổng rất khỏe mạnh, hẳn là đến đây để thăm bệnh nhân.”
“Vậy tôi cũng không làm chậm trễ chính sự của Tiêu tổng.” Giang Nguyệt thừa dịp hắn không chuẩn bị, lướt qua hắn, liền bước nhanh chân đi tới hành lang.
Cô chỉ sợ bị hắn kéo trở về.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, nhìn sợi dây buộc tóc màu đen treo trên ngón tay, nhớ lại cảm giác mềm mại vừa rồi khi ngón tay luồn qua tóc của Giang Nguyệt.
Nếu ngửi kỹ hắn còn có thể ngửi thấy mùi thơm dầu gội hoa hồng của cô.
Anh giữ dây buộc tóc trong lòng bàn tay của mình.
...
Tiêu Kỳ Nhiên trở lại phòng bệnh một lần nữa, Tô Gia Lan trên giường đang nhờ y tá cho uống nước. Anh quan sát thần thái của bà một cách cẩn thận, chỉ là mặt mày có chút nhợt nhạt cùng mệt mỏi.
Tô Gia Lan tỉnh dậy vào tối hôm qua, thấy vậy y tá đang trông coi ngay lập tức liên lạc với Tiêu Viễn Phong.
Tiêu Viễn Phong lấy lý do công việc bận rộn không rút ra được liền để cho Tiêu Kỳ Nhiên chạy tới.
Tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên đã tìm kiếm người khắp thành phố, cho nên chuyện đến thăm mẹ mình cũng tự nhiên bị kéo dài cho đến hôm nay.
Tô Gia Lan là phu nhân hào môn, nhưng cho dù bảo dưỡng tốt đến đâu thì giờ phút này cũng đã lộ ra một chút già nua.
“Sao lại đi ra ngoài lâu như vậy?” Tô Gia Lan thuận miệng hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: “Con đi hút một điếu thuốc.”
Tô Gia Lan không nghi ngờ nhiều, bà nháy mắt với y tá một cái, để cô giúp đút nước xong liền rời khỏi phòng, nhường lại không gian cho hai mẹ con bọn họ.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh thờ ơ, cho dù là đối với mẹ mình cũng luôn là như thế.
“A Nhiên, mẹ có việc muốn hỏi con.”