Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Không có, còn chưa nói.” Tần Di Di trong lòng căng thẳng, khẩn trương đưa hai tay ở trước mặt:

“Còn chưa tới ba tháng, con còn không biết nên nói cho A Nhiên hay không?”

Ngày đó ở trong sân, Tần Di Di nói với Tô Gia Lan là: ‘Con có tin vui, còn chưa kịp nói cho A Nhiên cùng bác gái. Con đã mang thai đứa con của A Nhiên.’

Chỉ là một câu này, đã làm cho huyết áp Tô Gia Lan đột nhiên tăng mạnh, trong lúc nhất thời máu bất chợt dâng cao, liền ngất đi.

Sau khi tỉnh lại, tất nhiên bà không quên câu nói này.

Tô Gia Lan chắc chắn, coi như là cho Tần Di Di một trăm lá gan, cô ta cũng không có khả năng đem loại chuyện này lừa gạt bà.

Hơn nữa Tiêu Kỳ Nhiên cưng chiều vô điều kiện, che chở Tần Di Di một cách trắng trợn, Tô Gia Lan cũng có thể thấy rõ.

Hai người rõ ràng là yêu nhau say đắm, cho dù phát sinh chút quan hệ cũng là hợp tình hợp lý.

Như vậy thì câu trả lời cũng chỉ có một, cô ta thật sự mang thai đứa con của Tiêu gia.

Nghĩ đến đây Tô Gia Lan liền cảm thấy tức ngực, cả người khó chịu, hận không thể mắng Tần Di Di không biết liêm sỉ.

“Cô quả nhiên so với Giang Nguyệt càng không từ thủ đoạn.” Tô Gia Lan duy trì sự đoan trang của mình, nhưng lời nói lại rõ ràng mang theo sự khắc nghiệt:

“Dùng thủ đoạn ‘mẫu bằng tử quý’ để vào cửa Tiêu gia, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”

Tần Di Di cúi đầu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Quả nhiên, Giang Nguyệt cũng muốn gả cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi và lo lắng vừa rồi đều không thấy đâu, Tần Di Di ngẩng đầu nhìn Tô Gia Lan, mạnh dạn mở miệng:

“Bác gái, con và A Nhiên thật lòng yêu nhau, đứa nhỏ này chính là kết tinh tình yêu của chúng con.”

Tô Gia Lan nghe được một câu này, thiếu chút mất bình tĩnh.

“Cô... Cô quả thật là cực phẩm!” Tô Gia Lan thanh âm run rẩy: “Cô cho rằng nếu có con, ta sẽ quan tâm cô thật sao?”

“Thừa dịp A Nhiên còn chưa biết, cô lập tức phá bỏ đứa bé cho ta!” Tô Gia Lan lạnh lùng:

“Muốn Tiêu gia bồi thường bao nhiêu cũng có thể cho cô.”

Nhưng Tần Di Di cũng không đem uy hiếp để ở trong lòng, mà chỉ yếu ớt nói: “Vậy chỉ sợ sẽ làm cho dì thất vọng, con sẽ không bỏ đứa nhỏ này.”

Cô nhu nhược, dùng thái độ yếu đuối nói: “Nếu người làm như vậy, con sẽ lập tức nói với A Nhiên, để anh ấy có thể bảo vệ tốt đứa bé trong bụng con. Xin hãy thông cảm cho con.”

“Cô!” Tô Gia Lan tức giận đập giường, ho khan vài tiếng: “Nước, rót nước cho ta!”

Lúc này, Tần Di Di cũng nghe lời, tiến lên rót một ly nước đi qua.

“Nóng quá!” Tô Gia Lan bắt đầu làm khó cô.

Tần Di Diu đành phải thêm nửa chén nước lạnh vào, thế nhưng vẫn không qua được:

“Lạnh rồi!”

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Tô Gia Lan cuối cùng cũng uống nước.

Sau khi uống nước xong, Tô Gia Lan vẫn tức giận, lồng ngực phập phồng: “Bản lĩnh hầu hạ người khác của cô, thật sự là chẳng ra gì!”

Về phương diện này, cô ta thật sự kém xa Giang Nguyệt.

Tô Gia Lan còn nhớ rõ, năm đó khi bà nằm viện, Giang Nguyệt tự mình lo liệu mọi chuyện, chăm sóc bà cũng cực kỳ săn sóc, thậm chí còn tỉ mỉ hơn nhiều so với những y tá mà bà thuê.

Nếu không phải Tần Di Di mang thai đứa con của Tiêu Kỳ Nhiên, Tô Gia Lan thậm chí tình nguyện để Giang Nguyệt gả vào Tiêu gia, ít nhất cũng là người nghe lời hiểu chuyện.

Chờ cảm xúc dần dần bình phục lại, Tô Gia Lan đặt nước trong tay xuống, làm bộ thờ ơ hỏi:

“Chuyện của đứa nhỏ, hiện tại có bao nhiêu người biết?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui