Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Chỉ có con và bác biết thôi.” Tần Di Di mặt không đỏ tim không đập nói dối:

“Tin tức này thật quá bất ngờ, con còn chưa nghĩ ra nên nói cho A Nhiên như thế nào.”

Từ lúc xác định quan hệ, Tiêu Kỳ Nhiên căn bản ngay cả hôn cũng chưa từng hôn cô, đứa nhỏ này từ đâu mà có chứ?

Nghe vậy, Tô Gia Lan thở phào nhẹ nhõm, giả vờ và nói nhỏ: “Đây quả thật là một chuyện lớn, phải thận trọng.”

Tần Di Di mang thai đứa con của Tiêu gia, hơn nữa còn là chưa lập gia đình đã mang thai trước, đây cũng không phải là một chuyện vinh quang gì.

Đến chạng vạng, y tá đi họp phụ huynh cũng vội vàng trở về, Tần Di Di rốt cục cũng có thể giải thoát, chờ cho đến khi Tiêu Kỳ Nhiên đến đón cô.

Trước khi rời đi, Tô Gia Lan mang theo thâm ý nghiêm túc cảnh cáo cô: “Chuyện mang thai, không được để cho ai biết, đặc biệt là A Nhiên.”

Tần Di Di không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Cô ta căn bản cũng không có mang thai, làm sao có thể ngu xuẩn đến mức tự mình chạy đi nói với Tiêu Kỳ Nhiên?

Điều này không khác gì lấy đá đập vào chân mình.

“Mặt khác.” Tô Gia Lan bỗng nhiên lại nói: “Dành thời gian đi khám thai riêng tư một chút, mang giấy kiểm tra đến cho tôi xem.”

Nghe được câu này, trái tim Tần Di Di trong nháy mắt vọt lên.

Kỳ thật ngày đó chẳng qua chỉ là Tần Di Di nhất thời xúc động, thốt ra lời nói dối, chính là muốn Tô Gia Lan thỏa hiệp mà tiếp nhận cô ta, cũng không nghĩ tới tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Tần Di Di biết, một gia đình hào môn như Tiêu gia, đối với huyết thống luôn rất chú ý.

Nhưng một lời nói dối, cần phải dùng ngàn vạn lời nói dối để che đậy nó.

Tô Gia Lan không dễ lừa gạt như vậy, nhất định là phải có đủ giấy trắng mực đen, mới có thể tin tưởng cô thật sự mang thai đứa nhỏ của Tiêu Kỳ Nhiên.

Điều này quả thật có chút khó khăn!

Đợi Tiêu Kỳ Nhiên đón cô lên xe, Tần Di Di vẫn có chút mất tập trung.

“Hôm nay thế nào?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô như thường lệ.

Tần Di Di hít sâu một hơi, khóe môi cong lên, nụ cười rất ngọt ngào: “Em và bác gái ở chung rất vui vẻ.”

“Vậy là tốt rồi.” Nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất anh không nghi ngờ cô ta.

Tài xế lái xe vững vàng dọc theo đường đi, Tiêu Kỳ Nhiên giữa đường nhận điện thoại, không biết đối phương nói cái gì, anh trực tiếp mở laptop ngay trong xe.

“Thuận tiện, bây giờ gửi mail cho tôi.” Hắn mặt không chút biểu tình, mi tâm hơi nhíu lại.

Chắc là việc quan trọng!

Tần Di Di trong lòng nghĩ như vậy, lại không nhịn được tò mò, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình máy tính vài lần.

Người đàn ông rất nhạy cảm, ngay lập tức nghiêng đầu nhíu mày cảnh cáo: “Đừng nhìn lung tung.”

Tần Di Di lập tức thu hồi tầm mắt.

Nhưng chỉ liếc vài cái, cô cũng nhìn thấy một dòng chữ không lớn không nhỏ, tiêu đề là nội dung nghiên cứu về bệnh tâm lý rối loạn lưỡng cực.

Trong lòng cô nhịn không được nghi hoặc.

Ai bị rối loạn lưỡng cực?

Tần Di Di có chút muốn hỏi, nhưng cô có thể cảm giác được Tiêu Kỳ Nhiên hình như không muốn cho cô biết, cô tự nhiên thông minh không mở miệng.

“A Nhiên, khi nào chúng ta đính hôn?” Tần Di Di nín thở, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên:

“Hôm qua ba mẹ em còn gọi điện hỏi em có phải có bạn trai rồi hay không đó.”

Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, không có trực tiếp trả lời, mà chỉ bình tĩnh nói: “Chờ cho đến khi hết thời gian bận rộn này đã.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui