Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Loại chuyện này chỉ có thể tính là tranh chấp dân sự, nhiều nhất là giam giữ bọn họ vài ngày, không bao lâu nữa vẫn sẽ thả ra.

Nếu muốn một lần cho xong, thì biện pháp tốt nhất chính là đôi bên hòa giải, điểm này trong lòng Giang Nguyệt cũng hiểu được.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thanh âm có chút mệt mỏi nói: “Được, vất vả các anh rồi.”



Chờ khi đến cục cảnh sát, Giang Nguyệt mới hiểu được vì sao đối phương lại tìm đến mình.

Nhóm người đến đòi nợ này, đều là đám xã hội đen lúc trước Giang Dự cùng nhau đánh bạc, lúc ấy bọn họ cho hắn vay rất nhiều tiền.

Hiện tại Giang Dự đang ngồi tù, không có cách nào trả lại tiền, vì vậy bọn họ lúc này mới tiếp cận Giang Nguyệt.

Ngồi trong phòng thẩm vấn, Giang Nguyệt thần sắc trấn định: “Oan có đầu nợ có chủ, các người không nên đến tìm tôi đòi tiền.”

“Cô là chị của Giang Dự, cô không trả thì ai trả?” Một tên tóc vàng hét lên: “Không phải vì lỗi của hắn, thì chúng tôi có thể mất hết tiền sao.”

“Đúng vậy đúng vậy, tiền của chúng tôi chẳng lẽ không phải tiền sao? Nhất định cô phải mau chóng trả lại!”

Giang Nguyệt nghe bọn họ kêu gào, chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào và phiền lòng.

Cô nhẫn nhịn chịu đựng, lạnh lùng mở miệng: “Hắn ta tổng cộng nợ các người bao nhiêu?”

“Tổng cộng hắn nợ các ngươi bao nhiêu?”

Nghe Giang Nguyệt hỏi như vậy, mấy người bọn họ nhìn nhau, mặt ai nấy đều nở nụ cười nham hiểm.

Hiển nhiên Giang Nguyệt cũng không biết Giang Dự nợ bọn họ bao nhiêu, đây chẳng phải thời cơ tốt để nói khống giá lên sao?

“Cậu ta nợ chúng tôi cũng không nhiều lắm. Tổng tiền gốc và tiền lãi là mười tỷ.”

Một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn màu đỏ, nhìn có vẻ là ông chủ của bọn họ, mở miệng liền dùng chiêu sư tử ngoặm, quăng ra một con số lớn.

Nói xong, hắn ta nhìn Giang Nguyệt đầy khiêu khích.

Giang Nguyệt trầm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Tốt nhất anh nên cho tôi một con số trong phạm vi bình thường, nếu không mấy người đến một xu cũng không lấy được.”

Thần thái của cô rất mạnh, mặt mày sáng sủa cao ngạo, làm cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy áp lực không ít.

Làm cho mọi người tin tưởng lời cô nói.

Vừa nghe những lời này, nam nhân tóc vàng nhất thời mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Đại ca, hình như chúng ta muốn hơi nhiều rồi phải không? Thật sự là…”

“Câm miệng, ngươi quyết định hay ta quyết định?” Nam nhân tóc ngắn màu đỏ lập tức nổi giận, khó chịu nhìn Giang Nguyệt, nói:

“Vậy thì năm tỷ, giảm xuống còn năm tỷ.”

Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thâm tâm hắn, giọng nói cực kỳ lạnh lùng:

“Năm trăm triệu! Không được hơn nữa.”

Nam nhân đội mũ đỏ kia nghiến răng, trợn mắt nhìn Giang Nguyệt, rất không nể nang gì: “Năm trăm triệu? Cô bố thí cho ai ăn à? Lãi suất ngân hàng mà ít thế?”

“Nếu các ngươi không muốn, vậy thì cứ làm theo thủ tục pháp lý đi.” Giang Nguyệt lập tức đứng dậy:

“Vừa hay tôi để các ngươi vào làm bạn với Giang Dự, các người không phải bạn bè sao?”

Mấy tên côn đồ vừa nghe thấy câu này, nhất thời hoảng hốt, một người trong đó lập tức không chịu nổi liền tức giận:

“Đại ca, tên họ Giang kia tổng cộng nợ chúng ta ba trăm triệu, lãi suất thêm vào là năm trăm triệu cũng quá đủ rồi. Chúng ta đừng hất cá tanh lên mặt mình chứ!”

Chơi thì chơi cho tới bến, nhưng nếu để trên người có tiền án, về sau làm cái gì cũng không tiện.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, ngón tay cô bất giác vẫn còn hơi run rẩy.

Những cảnh tượng trong quá khứ cứ thế hiện lên trước mắt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui