Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Tôi sợ cô xảy ra chuyện gì đó không hay thôi.”

Giang Nguyệt im lặng một lúc.

Hai tay cô vô thức chắp lại, nhịp tim có chút nhanh hơn, ngón trỏ và ngón cái tay phải không ngừng cọ xát với ngón cái tay trái, cô khẽ cắn môi.

“Anh không cần phải lo lắng cho tôi, bảo vệ của Thuỵ Uyển rất có trách nhiệm, tôi gọi điện thoại một lát là họ tới liền, hơn nữa…”

“Đừng hiểu lầm.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên đầy mị lực, lại có chút hờ hững:

“Ở Hoa Thành náo loạn thế đã đủ khó coi rồi, tôi không muốn cô cũng gây ồn ào như thế ở Bắc Kinh.”

Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Gần như ngay lập tức, trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười ngọt ngào không thể chê vào đâu được: “Thật sự rất cảm ơn Tiêu tổng đã quan tâm, nhưng sẽ không có lần sau đâu ạ.”

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới rũ mắt nhìn cô, ánh mắt không có cảm xúc gì mãnh liệt, thản nhiên nói:

“Hy vọng sẽ không có lần sau.”

Nghe được câu này, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Thực sự sẽ không có lần sau!



Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt kéo vali chạy đến sân bay.

Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh dậy, toàn bộ ngôi nhà đều trống không.

Anh rõ ràng là không hề vào phòng cô, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên liền có cảm giác cô đã đi rồi.

Hơi thở của nàng rõ ràng đã biến mất.

Biến mất đủ nhanh!

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tiết An, bảo cậu mua vé máy bay về Hoa Thành.

“Anh có định đặt vé máy bay cho chị Giang Nguyệt luôn không?” Tiết An hỏi, không biết Giang Nguyệt đã trở về trước rồi.

“Không cần.”

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sô pha, ánh mắt bắt gặp phải chiếc bình hoa trên bàn. Anh vẫn thường có thói quen đặt hoa hồng vào đó, nhưng không có ai chăm sóc cẩn thận, hoa đã bắt đầu khô héo.

“Đặt luôn vé máy bay cho Tần Di Di.”

Ngay khi Giang Nguyệt hạ cánh, chị Trần và Tiểu Diệp đã chờ sẵn ở sân bay để đón cô.

Ngay khi Giang Nguyệt vừa đến, Tiểu Diệp đã chạy đến ôm chặt lấy cô, ân cần hỏi:

“Chị Giang Nguyệt, mọi chuyện đã được xử lý ổn thoả rồi đúng không?”

“Ừ, đã xử lý xong rồi.” Giang Nguyệt gật đầu, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ, liền hỏi:

“Tĩnh Nghi đâu?”

Hỏi xong, nét mặt Tiểu Diệp liền tỏ vẻ thần bí: “Tĩnh Nghi đã được sắp xếp một nhiệm vụ bí mật, lát nữa chị sẽ thấy!”

Nhìn dáng vẻ giả vờ bí ẩn của Tiểu Diệp, chị Trần không thể nhịn được cười mà đẩy cô ấy một cái:

“Nhiệm vụ bí mật gì ở đây? Chị bảo Tĩnh Nghi đi đặt chỗ trước để chúng ta cùng nhau ăn mừng ấy mà.”

“Còn có bánh kem nữa!” Tiểu Diệp vô cùng hí hửng, giọng nói cũng rất to:

“Là loại chị Giang Nguyệt rất thích ăn, bánh hoa hồng có công thức đặc biệt mà Tĩnh Nghi đã phải tìm khắp cả Hoa Thành…”

Nói giữa chừng, cô đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt có chút ảo não: “Chết rồi, em đã hứa với Tĩnh Nghi là phải giữ bí mật rồi!”

Tiểu Diệp là người khá bất cẩn, một khi tâm trạng cao hứng, cô ấy liền trở nên cực kỳ ngây thơ, nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy đã bắt đầu hối lỗi: .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

“Chị Giang Nguyệt, chị có thể giả vờ như chưa từng nghe em nói không, nếu không Tĩnh Nghi sẽ trách em mất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui