Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Sau khi ăn xong bữa cơm, bọn họ lại trở về công ty chi nhánh.

Cách bài trí trong công ty vẫn giống như trước, những bức ảnh nghệ thuật của Giang Nguyệt được treo ở bức tường chính giữa vẫn nổi bật nhất, còn có cả những đoạn giới thiệu ngắn gọn về mấy bộ phim mà cô ấy từng đóng.

Cho dù hiện tại tài nguyên của Giang Nguyệt vơi đi trầm trọng, nhưng địa vị trong giới giải trí cũng như ảnh hưởng của cô trong sự nghiệp diễn xuất, ở Giang Nhàn không ai có thể đọ lại cô.

Đây là thành tựu và niềm tự hào của cô, cũng là bàn đạp để cô vươn cao.

Giang Nguyệt đi qua hết tấm áp phích này đến tấm áp phích khác, cho đến khi cô bắt gặp tấm áp phích tuyên truyền phim đầu tiên.

Đó là tác phẩm đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất và cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Giang Nguyệt - “Bông hồng có gai.”

Đây là bộ phim lấy lấy chủ đề về góc nhìn của phụ nữ. Phim kể về một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình nông thôn, đối mặt với ảnh hưởng của gia đình gốc, cũng như các loại bất công xã hội và áp bức đối với phụ nữ. Cô đã không ngừng thoát ra khỏi xiềng xích của cuộc đời, dũng cảm để nắm lấy quyền thống trị nó trong tay.

Trong phim, mộ hình tượng nhân vật với sự kiên trì, bướng bỉnh, dũng cảm chiến đấu khi đối mặt với kẻ bạo hành và áp bức do Giang Nguyệt thủ vai đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng khán giả.

Trong phần kết của bộ phim, nữ chính xuất thân từ nông thôn nhờ có học thức tốt mà cuối cùng cũng nhìn thấy được sự tàn khốc của thế giới này nhưng lại lựa chọn tự kết liễu cuộc đời mình.

Đối mặt với số phận bi thảm bị cha mẹ bán cho người vừa bị què vừa bị mù trong làng vì mấy triệu đồng, nhưng cuối cùng cô dứt khoát nhảy khỏi xe cưới, rồi sau đó không chút do dự nhảy xuống dòng sông chảy xiết.

Cô đã từ bỏ cuộc sống của mình, nhưng vào những giây cuối cùng của cuộc sống, cô đã được sống cuộc sống của riêng mình.

Bộ phim này không chỉ để lại dấu ấn khó phai nhạt trong lòng khán giả, mà mãi tồn tại trong thâm tâm Giang Nguyệt.

Trong ảnh, một Giang Nguyệt 21 tuổi mặc áo bông vải hoa, thắt hai bím tóc dày, khuôn mặt ửng hồng, nụ cười giản dị và tươi tắn, nhưng lại phảng phất chút sắc màu bi thương của xã hội phong kiến.

Không cần phải nói, bộ phim đã trở nên cực kỳ thành công thời điểm đó, được chiếu ở toàn bộ các hệ thống rạp phim trên khắp cả nước, cũng đã mang về cho cô giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Từ đó về sau, sự nghiệp Giang Nguyệt trở nên rực rỡ như pháo hoa trên trời.

Nhưng chỉ có chị Trần biết được, sau khi quay xong bộ phim đó, Giang Nguyệt đã phải mất một thời gian rất dài mới có thể thoát được phim.

Bởi vì nó quá giống với cuộc sống thực tế của cô.

Cũng giống như khi quay phim, cô gần như không phân biệt được rốt cuộc mình đang trong phim hay ngoài đời thực.

Thấy Giang Nguyệt thất thần trước áp phích của ‘Bông hồng có gai’, chị Trần đi tới, vỗ vai trấn an cô:

“Lúc đó khi quay bộ phim này, chị cảm thấy tâm lý của em có chút đáng lo rồi.”

“Nhưng em quá là cứng đầu mà, chuyện gì cũng không nói, chỉ nói mỗi câu em không sao thôi.”

Khi nhớ lại những ký ức từ vài năm trước, chị Trần vẫn luôn cảm thấy có chút xúc động:

“Nguyệt Nguyệt, mọi chuyện đã qua rồi, thật lòng chị chỉ hy vọng em có thể vượt qua được những trở ngại đó và sống một cuộc đời tốt đẹp thôi.”

“Đừng nghĩ về ‘Hoa hồng có gai’ nữa, và cũng đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, được không?”

Giang Nguyệt im lặng, ánh mắt vẫn cứ hướng về tấm áp phích kia, tràn đầy những thứ cảm xúc lẫn lộn đan xen.

Hình như là cảm giác ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút bi thương.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi lướt qua, qua nhanh đến mức người ta không thể nào nắm bắt được.



Bây giờ đã trở về Hoa Thành rồi, Giang Nguyệt khó có thể rảnh rỗi, cô lập tức trao đổi với chị Trần về lịch trình gần đây.

“Em còn nhớ Ứng Thừa Kỳ không? Vị đạo diễn lúc trước có ý đưa cho em một cành ô liu ấy.”

Chị Trần cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nửa năm sau anh ấy sẽ bấm máy quay một bộ phim dân quốc, và có ngỏ lời mời em làm nữ chính. Kịch bản cũng đã được gửi đến cho em rồi, vì vậy em cũng không cần phải thử vai.”

Giang Nguyệt gật đầu, cô còn rất có ấn tượng đối với chuyện này.

Cô nhớ bản thân đã từng gặp đạo diễn Kỳ trong một buổi tiệc chúc mừng, lúc đó cô ấy đã nâng ly chúc mừng, đối phương liến nói sau này nhất định sẽ mời cô làm nữ chính cho phim của mình.

Anh ta là một vị đạo diễn tài ba, yêu cầu đối với tác phẩm điện ảnh cũng rất khắt khe, chất lượng phim anh ấy làm trong hai năm qua càng ngày càng tốt, bản thân anh ấy cũng rất kỳ vọng vào bộ phim này.

“Tình cờ thì kịch bản đề tài dân quốc cũng có điểm chung với nhãn hiệu Vitaly mà em đã ký hợp đồng. Khi đó, chúng ta có thể quảng bá qua lại để tăng thêm độ phổ biến.”

“Hơn nữa, sau khi nhận kịch bản này, chị hy vọng năm nay em sẽ nhận được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thậm chí có thể trực tiếp nhận giải Ảnh hậu cho xem.”

Chị Trần nói đến đây, có chút hưng phấn: “Đây là những gì em có thể đạt được trước mắt, cũng là một giải thưởng có thể chứng minh năng lực của em nhất, là cơ hội ngàn năm có một đấy.”

Giang Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng hiểu được điểm này.

Ước mơ lớn nhất của cô khi bước chân vào giới giải trí này chính là được đứng trên bục vinh danh diễn xuất, trở thành một ảnh hậu xứng đáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui