Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Khi nhìn thấy Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, nhưng chỉ trong giây lát, sau đó anh nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Anh nhìn Giang Nguyệt đầy thắc mắc, mấy giây sau mới gọi cô: “Giang Nguyệt.”

Tần Di Di cũng nhìn thấy hai người bọn họ, cô ngước mắt lên. Vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, sự kiêu ngạo của cô ta cũng dâng trào.

Khoé môi cô ta nhẹ nhàng nhếch lên, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Chị Giang Nguyệt, sao chị lại tới đây? Chị có bạn sống ở đây hả?”

Giang Nguyệt im lặng.

Thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Tĩnh Nghi vội vàng mở miệng: “Chào Tiêu tổng, chào chị Tần, tôi và chị Giang Nguyệt đến đây để tìm người.”

“Tìm người?” Tần Di Di chớp mắt mấy cái: “Hai người tìm ai? Cha mẹ tôi sống ở nơi này, hàng xóm láng giềng tất thảy đều quen biết hết.”

Cô ta vừa nói vừa cười, tay nắm chặt cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên: “Đúng lúc hôm nay A Nhiên cùng tôi trở về thăm mặt cha mẹ tôi, nên anh ấy cũng có thể giúp chúng ta cùng tìm kiếm đó.”

Hóa ra Tiêu Kỳ Nhiên đi cùng Tần Di Di đến thăm cha mẹ cô ta.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy Giang Nguyệt không nói lời nào, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô. Vài giây sau, anh cười lạnh:

“Giang Nguyệt, thủ đoạn theo dõi người khác của cô thật quá thấp hèn.”

“Không phải, Tiêu tổng.” Tĩnh Nghi thấy Giang Nguyệt bị hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Chúng tôi tới đây tìm bà Trình Nghênh Xuân. Bà là nghệ nhân nghề thêu nổi tiếng ở Hoa Thành. Bộ phim tiếp theo của chị Giang Nguyệt có liên quan đến khía cạnh này, nên chúng tôi đặc biệt đến thăm bà ấy.”

“Trình Nghênh Xuân?” Nghe được cái tên này, lúc đầu Tần Di Di có hơi sửng sốt, sau đó khinh miệt cười ra tiếng:

“Vậy thì có lẽ hai người đến tìm nhầm người rồi, bà ta là một bà già mất trí điên loạn, căn bản chẳng hề biết thêu thùa gì cả!”

“Trình Nghênh Xuân chính là một người điên, bà ấy căn bản không hiểu các người nói về mấy thứ đồ thêu thùa gì đó, nói gì đến là một người thợ thêu.”

Tần Di Di ngẩng mặt lên, bộ dáng cười khanh khách giống như có được thắng lợi:

“Từ sau khi con gái bà ấy chết, Trình Nghênh Xuân cả ngày điên điên khùng khùng, chưa từng bình thường, cũng chỉ ở trong ngôi nhà nhỏ kia của bà ấy.”

“Nghe ba mẹ tôi nói, hình như lúc trước bà ấy còn có một người con rể rất tốt, nhưng không biết là thật hay giả.”

Tần Di Di thè lưỡi: "Lời người điên nói, có ai lại tin chứ.”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở một bên, nhìn Giang Nguyệt cúi mặt, từ đầu đến cuối không nói một câu, sắc mặt mất bình tĩnh, không kiên nhẫn dùng đầu lưỡi chống răng hàm sau.

Sự xuất hiện của cô không nằm trong kế hoạch của anh.

“Đi thôi.” Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm: “Đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian, không thú vị.”

Nói xong, anh sải bước chân về phía trước một bước, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh Giang Nguyệt, giống như lướt qua suýt chạm vào bả vai cô, mang theo luồng khí trên người đi đến.

Tần Di Di ngược lại không sốt ruột đuổi theo, cô vẫn như cũ giữ nụ cười trên môi, giống như nhìn một tên hề mà nhìn Giang Nguyệt.

Xác định Tiêu Kỳ Nhiên đi xa, không thể nghe được đối thoại của bọn họ, Tần Di Di mới tiến gần hai bước, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Chị Giang Nguyệt, chị có biết vì sao A Nhiên lại cùng tôi đến gặp bố mẹ không?”

“Là bởi vì tôi đã mang thai, là con của A Nhiên.”

Tần Di Di vừa nói xong liền cười tươi như hoa: “Lúc gặp bố mẹ, A Nhiên nói chúng tôi sẽ đính hôn.”

“Chị Giang Nguyệt, chị cũng nên chúc mừng cho tôi phải không?” Cô cười hì hì: “Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tự tay viết thiệp mời cho chị, chị nhất định phải đến nha.”

Ý khiêu khích thật sự rõ ràng, Tĩnh Nghi ở một bên nhịn không được lo lắng nhìn Giang Nguyệt.

Cô lo lắng chị Giang Nguyệt sẽ khổ sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui