“Ừ, tôi chúc cô đám cưới vui vẻ, cũng chúc em bé trong bụng cô có thể sinh ra khỏe mạnh.”
Giang Nguyệt chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, lười biếng trả lời: “Nói xong chưa, chúng tôi đi trước.”
Tần Di Di sững người.
Vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ có phản ứng rất lớn, nhưng thái độ của cô lại bình thản như thế, khiến cho Tần Di Di có một loại cảm giác giống như đánh một quyền vào bông, rất không thoải mái.
“Chị Giang Nguyệt…” Tần Di Di mở miệng, Giang Nguyệt lại không nhìn cô ta thêm một cái nào nữa, trực tiếp đảo bước:
“Tĩnh Nghi, đi thôi.”
“Ồ, được.” Tĩnh Nghi cũng có chút không thể chậm lại, phản ứng cực nhanh đuổi theo Giang Nguyệt.
Chờ sau khi đi xa, Tĩnh Nghi mới cẩn thận hỏi: “Chị Giang Nguyệt, chị có không vui không?”
“Chị có cái gì không vui chứ?” Giang Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, nhìn con đường nhỏ càng đi càng hẹp, chỉ hơi nhíu mày: . Tiên Hiệp Hay
“Ngược lại vừa rồi cô ta nói đến một chuyện khác, làm cho chị hơi để ý.”
“Cái gì, chuyện Tần Di Di mang thai sao?” Tĩnh Nghi buột miệng hỏi.
Ánh mắt Giang Nguyệt liếc cô một cái: “Không phải, là nội dung liên quan đến Trình Nghênh Xuân.”
“Không có khả năng.” Tĩnh Nghi lập tức phản bác: “Tranh thêu của Trình Nghênh Xuân rất tuyệt, lúc ấy giáo sư còn cho chúng em xem qua tác phẩm gốc, góc dưới bên phải khăn tay còn thêu tên bà ấy.”
Giang Nguyệt gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta đi gặp trước, đến lúc đó hỏi chuyện với bà ấy, mọi chuyện sẽ rõ ràng hết thôi.”
Tai nghe là hư vô, mắt thấy mới là sự thật.
Hai người đi một hồi, đến nơi gạch đá xanh biến mất thì nhìn thấy một tòa nhà cũ kỹ.
Mắt thường cũng có thể nhìn ra cửa gỗ đã rách rát, sơn màu đỏ trên tay nắm cửa đã bong tróc, lộ ra vết gỉ màu nâu sẫm bên trong, phía trên phủ một lớp tro.
Cánh cửa cũng toàn là cành cây khô và lá khô rơi rụng lã chã, xem ra đã rất lâu không có người quét dọn.
Có thể hình dung bằng bốn từ, hoang sơ vắng vẻ.
Điều này không giống như những gì Tĩnh Nghi đã tưởng tượng, cô cho rằng thợ thêu nổi tiếng như Trình Nghênh Xuân, cánh cửa nên bị người ta đập phá mới đúng.
Ít nhất không nên hoang tàn đến mức này.
Tĩnh Nghi vừa rồi còn rất kiên định tự tin, lúc này trong lòng cũng bắt đầu không yên tâm: “Chị Giang Nguyệt, nơi này thoạt nhìn không giống là nơi có người ở.”
Giang Nguyệt đi về phía trước hai bước, xuyên qua khe cửa nhìn thấy quang cảnh sân bên trong.
Ngoài cửa tuy rằng rách nát, nhưng bên trong ngôi nhà lại không giống như vậy, hoàn toàn trái ngược.
Trong sân có trồng hoa, trước sảnh có giàn phơi thêu đang được phơi nắng, bị gió nhẹ thổi phồng lên, cách đó không xa còn bày một cái bàn trà nho nhỏ.
“Bên trong có người.” Giang Nguyệt kết luận, suy nghĩ một lát: "Chị gõ cửa thử một lần…”
Cô còn chưa dứt lời, cửa gỗ trước mặt bỗng nhiên được kéo ra từ bên trong, một làn không khí bụi bặm đập vào mặt, Giang Nguyệt lập tức bịt miệng mũi.
“Ai vậy?”
Chờ bụi bặm trước mặt rơi xuống hết, Giang Nguyệt mới nhìn thấy một lão bà đã chín mươi tuổi đứng trước mặt mình.
Lão bà thoạt nhìn không giống chín mươi tuổi, khuôn mặt tinh thần phấn chấn, một đôi mắt tuy rằng đã phủ đầy nếp nhăn nhưng vẫn sáng bóng, chỉ có một mái tóc bạc, có thể nhìn ra được bà đã cao tuổi.
“Xin chào.” Giang Nguyệt nhìn thấy dung mạo thật sự của Trình Nghênh Xuân, lập tức dựa theo kế hoạch trước đó, cung kính mở miệng: “Cháu là Giang Nguyệt, là điều tra viên thăm dò ý kiến dân cư ở gần đây, vì vậy chúng cháu là cố ý đến thăm hỏi bà.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Tĩnh Nghi.
Tĩnh Nghi lập tức tiến lên đưa đồ vật trong tay, khuôn mặt tròn trịa cười ngây thơ đáng yêu: “Bà Trình, đây là quà thăm hỏi chúng cháu mang đến cho bà.”