Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Tiêu Viễn Phong nhìn thấu sự rụt rè của cô ta, nói ngắn gọn ý muốn của ông: “Hiện tại đi tìm Giang Nguyệt, để cho cô ta liên lạc với Tiêu Kỳ Nhiên.”

Tần Di Di hít thở một chút, sau đó khó khăn nói:

“Bác, chuyện này có phải là không tốt lắm hay không? Chị Giang Nguyệt cũng chỉ là khách, cũng không phải…”

Nghe được những lời này, Tiêu Viễn Phong cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng nó thật sự muốn kết hôn với cô hay sao?”

Sắc mặt của Tần Di Di trong nháy mắt liền trắng bệch.

Tiêu Viễn Phong cũng lười nói nhảm với cô ta, chỉ dùng gậy đầu rồng gõ gõ trên mặt đất, ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn nói:

“Nếu như cô không muốn đêm nay trở thành trò hề của cả thành phố này, thì tốt nhất cô nên thức thời một chút.”

Ý tứ của Tiêu Viễn Phong rất rõ ràng, hiện tại chỉ có Giang Nguyệt mới có thể tìm được Tiêu Kỳ Nhiên.

Không còn cách nào khác!



Đại khái đợi thêm tầm hơn mười phút, một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng mang khăn màu đen tiến đến gần bàn của Giang Nguyệt, cúi người nhỏ giọng nói vài câu với cô.

Giang Nguyệt lễ phép nghe xong, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ gật gật đầu mà đáp lại vài câu, lúc này nhân viên phục vụ mới rời đi.

Tuy rằng cô chỉ lơ đãng nói vài ba câu, nhưng cũng khó tránh khỏi có người chú ý đến cô.

Khoảng hai, ba phút nữa trôi qua, Giang Nguyệt mới chậm rãi đứng dậy.

Thấy Giang Nguyệt chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, vị khách nữ ngồi cùng bàn nhất thời trở nên hứng thú, bỗng nhiên cất tiếng gọi cô, cố ý mang theo giọng điệu ẩn ý:

“Giang Nguyệt, tôi thấy nghi thức sắp bắt đầu rồi, cô muốn đi đâu vậy?”

Giọng nói của vị khách nữ này không quá lớn, nhưng đủ để lan ra khắp xung quanh.

Đột nhiên, những ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt kia toàn bộ đều rơi vào trên người của Giang Nguyệt.

“Toilet! Cô có muốn đi cùng không?” Cô mỉm cười, hài hước nói:

“Chờ nghi thức bắt đầu lâu quá, tôi có chút nhịn không được, bây giờ mà không đi, tôi sợ sẽ bỏ lỡ nghi lễ mất.”

Vừa nói xong, Giang Nguyệt nở nụ cười thoáng qua, ánh mắt sắc bén, trong giọng nói mang theo sự chất vấn nói:

“Hay là, cô cho rằng tôi sẽ đi đâu?”

Ở đây không giàu thì cũng quý, không phải là ông chủ thì cũng là minh tinh, không thì cũng là nhà quyền quý, không ai muốn bị mất mặt trong trường hợp như vậy.

Lời này vừa nói ra, người nọ ngại ngùng sờ chóp mũi: “Thì ra là như vậy, vậy thì tôi không quấy rầy cô nữa.”

Trước khi chứng minh được sự thật Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên biến mất tạm thời có liên quan đến nhau, thì không ai dám đứng lên làm con chim đầu đàn này.

Vừa chọc cho người khác chê cười, lại vừa đắc tội Tiêu gia.

Giang Nguyệt bình tĩnh bước đi, giày cao gót gõ xuống thảm một cách nhẹ nhàng, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, chỉnh tề đi ra đại sảnh. Cô dừng ở trước cửa của một phòng trong khách sạn.

Trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự thờ ơ và lạnh lùng.

Trên chiếc ghế nằm ở chính giữa phòng, người ngồi đó không ai khác, chính là Tiêu Viễn Phong – đang tỏa ra cơn lãnh ý khắp người.

“Cô quả nhiên rất thức thời.” Tiêu Viễn Phong không ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Nguyệt:

“Chỉ thiếu mất một phút nữa, tôi sẽ tự mình đi tìm cô.”

Khi nghe nhân viên phục vụ nói Tiêu Viễn Phong muốn mời cô năm phút nữa đi qua chỗ ông ta, cô liền biết cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu cô mà không xuất hiện, thì ông ta chắc chắn cũng sẽ có cách khác để cô phải xuất hiện.

Phương thức có đàng hoàng hay không, cô sẽ tự mình lựa chọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui