Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Vậy thì sao?”

Giang Nguyệt nghe anh nói những lời này, hoàn toàn không thể tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “Nhưng đây là tiệc đính hôn của anh!”

“Chỉ cần tôi muốn, thì chẳng có vấn đề gì cả.”

Giang Nguyệt: “...”

Cô không biết chính xác người đàn ông này rốt cuộc đang phát điên cái gì, càng không muốn tiếp tục ở chung phòng với anh ta.

“Dù anh không muốn, thì chí ít anh cũng nên cho những vị tân khách đang đợi ở bên ngoài một lời giải thích chứ.”

“Bọn họ tính là cái gì? Muốn tôi phải đi giải thích với bọn họ à?” Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo chút tùy ý:

“Muốn đi thì đi, không ai ngăn bọn họ cả.”

Nói xong, hắn nhìn Giang Nguyệt, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đen như mực:

“Ngược lại là cô, Hoàng thượng còn chưa vội, thái giám đã gấp gáp, cô cứ thích làm người tốt như vậy sao?”

Giang Nguyệt nhất thời bị lời nói của anh làm cho nghẹn lại.

Nếu không phải Tiêu Viễn Phong uy hiếp cô, thì cho dù tối nay có xảy ra chuyện lớn náo loạn đến tận trời thì cô cũng không thèm quan tâm.

Nhưng trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cô rất giống loại người hay xen vào việc của người khác.

Không đợi đến khi Giang Nguyệt trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên lại tiếp tục nói: “Hay là từ sâu tận đáy lòng cô không muốn tôi với Tần Di Di ở bên nhau?”

Anh từ từ giương mắt lên, giống như đã nhìn thấu được Giang Nguyệt, bên môi lộ ra ý cười nhàn nhạt:

“Giang Nguyệt, cho tôi đáp án.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt chợt lóe lên tia ngạc nhiên: "Anh đang nói cái gì vậy?”

“Nếu không phải vì nguyên nhân này, vậy thì tại sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy phản ứng của Giang Nguyệt không đúng với suy nghĩ của mình, ý cười trên môi từng chút từng chút tản đi, vẻ mặt dần dần trở nên vô cảm.

Giang Nguyệt đón ánh mắt của anh, hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, không cần suy nghĩ đáp:

“Bố anh lén lút cho người chụp ảnh tôi và anh, ông ta uy hiếp tôi phải đến tìm anh, nếu không ông ta sẽ…”

Nghe cô giải thích, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng ngày càng âm trầm: “Cho nên, cô chỉ vì không muốn mình bị liên lụy nên mới đến tìm tôi?”

Giang Nguyệt kiên định trả lời: “Đúng vậy!”

“Không còn lý do nào khác?”

“Không có!”

Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt, có thể nhìn ra hắn đã mất hết kiên nhẫn.

Đã ở bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cho nên cảm xúc lên xuống của anh, không ai có đủ sự tinh tế hiểu rõ sự thay đổi dù là nhỏ nhất của anh hơn Giang Nguyệt.

Cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.

“Muốn tôi thỏa hiệp, thuận lợi kết thúc tiệc đính hôn?” Giọng nói của anh trầm thấp:

"Vậy thì thể hiện chút thành ý đi.”

Vừa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên liền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng.

Giang Nguyệt loạng choạng bị kéo vào phòng. Cánh cửa sau lưng cạch một tiếng đóng lại, cô bị anh ép sát vào cửa.

Cô không chỉ nghe được tiếng thở của Tiêu Kỳ Nhiên mà còn có thể nhìn thấy những cảm xúc dục vọng đang dâng trào trong mắt anh.

Áp suất không khí xung quanh anh rất thấp.

“Làm chút chuyện khiến tôi hài lòng, tôi sẽ cân nhắc về yêu cầu của cô.” Anh khẽ búng ngón tay, ánh mắt như có như không rơi trên chiếc cổ trơn bóng của Giang Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui