Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Làn da nơi đó mịn màng trắng nõn, không chút tì vết, vô cùng trong suốt trơn bóng ẩm ướt, khiến cho người ta chỉ muốn hôn lên nó.

Trong tiềm thức Giang Nguyệt muốn chạy trốn.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đã là người trưởng thành rồi.” Giang Nguyệt cố gắng thuyết phục anh:

“Đừng vô cớ gây chuyện, anh vẫn nên làm chuyện mình nên làm đi, được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mỉm cười: “Bọn họ cho cô bao nhiêu thời gian để dạy bảo tôi?”

Ngữ khí của anh rất nhẹ, tuỳ ý hỏi: “Còn bao lâu nữa? Nửa tiếng hay là hai mươi phút?”

Vậy là, anh đã đoán ra tất cả mọi chuyện…

Giang Nguyệt nhắm chặt hai mắt lại, hai cánh tay buông thõng bên hông nắm chặt, các khớp xương đã bắt đầu trắng bệnh:

“Tùy anh đi.”

Bây giờ chỉ cần nói cho người khác biết số phòng của Tiêu Kỳ Nhiên, nhất định sẽ có người đến bắt anh hoàn thành hôn ước đúng thời gian, cô cần gì phải mất thời gian thuyết phục hắn?

Ngay khi Giang Nguyệt quay người chuẩn bị rời đi, người đàn ông phía sau mỉm cười: “Cô cảm thấy hiện tại cô có thể rời đi sao?”

Quả nhiên, khi Giang Nguyệt vừa chạm tay vào nắm đấm cửa, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa:

“Giang Nguyệt, cô có ở đây không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt cứng nhắc của Giang Nguyệt, hai tay khoanh trước ngực, nhỏ giọng chỉ đủ để một mình cô nghe thấy hỏi:

“Đoán xem bên ngoài có phóng viên truyền thông không? Nếu hiện tại bọn họ thấy chúng ta ở cùng nhau một phòng, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Đêm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô vẫn cho rằng chỉ cần cô làm theo lời của ông ấy nói, thì Tiêu gia sẽ không lấy cô ra làm lá chắn sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười cười: “Giang Nguyệt à, tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào ngu ngốc như cô!”

Giang Nguyệt đột nhiên rùng mình một cái.

Cô cố gắng trấn định tinh thần, nhưng giọng vẫn run run: “Tất cả những chuyện này anh đều đã biết trước, vậy tại sao anh còn nhận điện thoại của tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên đã biết tất cả những điều này từ trước, còn nhìn ra tất cả mọi chuyện một cách rõ ràng.

Tiêu Kỳ Nhiên biết rằng anh không có khả năng làm trái ý của Tiêu Viễn Phong, vì vậy anh không nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào của người khác, mà anh lại chọn nhận điện thoại của cô.

Anh biêt rất rõ cô sợ cái gì, vậy mà vẫn để cô gánh cái tội phá hoại tiệc đính hôn này?

Một khi chuyện cô dụ dỗ Tiêu Kỳ Nhiên tại tiệc đính hôn bị lan truyền ra ngoài, cô hoàn toàn không có cách nào chứng minh mình trong sạch, càng không cách nào ngăn chặn tin đồn.

Có rất nhiều ví dụ cho việc phụ nữ luôn là người đeo lên lưng mọi tội danh, chịu mọi sự sỉ nhục. Nhưng đàn ông thì luôn có thể phủi bỏ sạch sẽ một cách dễ dàng. Đối với những loại đả kích huỷ diệt này, thậm chí đến ngay cả cơ hội để bọn họ mở miệng giải thích cũng không có.

Lông mi Giang Nguyệt khẽ run, một luồng cảm xúc chua xót liền xông thẳng vào khoang mũi, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao?”

Vì sao phải vắng mặt trong buổi tiệc đính hôn?

Vì sao phải trốn ở chỗ này không ra?

Vì sao phải khiến cô trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người?”

Vì sao?

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt càng thêm tăm tối, anh điều chỉnh hơi thở của mình, lạnh lùng nói:

“Bởi vì… cô khiến cho tôi mất đi lý trí!”

Giang Nguyệt nghe không ra ý tứ trong lời của Tiêu Kỳ Nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui