“Bác sĩ Kiều sẽ nhớ tôi chứ?”
Đầu bên kia khựng lại hai giây, ngay cả trong giọng nói cũng nhiễm ý cười: “Hẳn là sẽ.”
Kiều Cẩn Nhuận rất ít khi đùa giỡn như vậy, nhất thời bầu không khí trở nên có chút vi diệu. Sau đóphải nhờ mấy tiếng ho khan mất tự nhiên của anh mà phá vỡ sự im lặng:
“Gặp tôi một lần được chứ? Tôi có thứ này cho cô.”
Giang Nguyệt tính toán thời gian một chút, tài xế đến đón cô đại khái chắc còn khoảng hai đến ba tiếng nữa mới tới, thời gian vẫn còn kịp:
“Gặp ở đâu?”
“Cô chắc là sẽ không tiện để đi lại khắp nơi, đưa địa chỉ của cô cho tôi đi.” Kiều Cẩn Nhuận nói ngắn gọn:
“Tôi sẽ không quấy rầy nhiều thời gian đâu, đưa cho cô một thứ xong tôi sẽ đi.”
Giang Nguyệt sảng khoái đáp ứng.
Bởi vì phải chạy về Bắc Thành để tham gia tiệc đính hôn, nên đoàn người tham gia tạm thời phải ở trong khách sạn.
Kiều Cẩn Nhuận cũng không để cô đợi quá lâu, tầm hơn hai mươi phút sau anh đã tới.
Hai người gặp nhau tại khách sạn, Kiều Cẩn Nhuận còn hỏi cô là có thuận tiện không, liệu cô có bị paparazzi chụp được hay không.
Sau khi xác nhận là anh sẽ không gây phiền phức gì cho cô, Kiều Cẩn Nhuận mới lấy từ trong túi ra một vật trang trí chạm khắc gỗ nhỏ, đó là một con chim xanh mỏ đỏ.
Thoạt nhìn nó giống như với mới được chạm khắc xong không bao lâu, nước sơn ở trên con chim vẫn còn rất sáng bóng.
“Cho cô.”
Giang Nguyệt rũ mắt, nhìn con chim trong lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt: “Đây là loài chim gì vậy?”
“Blue bird.” Kiều Cẩn Nhuận gật đầu, thoải mái nói: “Tuy rằng màu sắc của nó rất tươi sáng, nhưng nó có cá tính riêng của mình, không dễ bị người khác thuần phục.”
Nói xong, anh ngước mắt lên nhìn Giang Nguyệt: “Giống như cô vậy.”
Xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại cao ngạo khó thuần hoá.
“Giống như tôi?” Giang Nguyệt nhẹ nhàng lặp lại, chăm chú nhìn vào con chim trong lòng bàn tay anh.
Kiều Cẩn Nhuận gật gật đầu, đưa con chim gỗ cho Giang Nguyệt: “Mấy ngày trước lúc trực đêm tôi đã chạm khắc nó, hy vọng cô sẽ không ghét bỏ nó.”
Con chim màu xanh này rất có trọng lượng, nó được đặt nặng trĩu trong tay của Giang Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên, Giang Nguyệt nhận được một món quà như vậy, có có chút chấn động, hai mắt trở nên sáng ngời:
“Tại sao lại tặng cho tôi cái này?”
Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ nhẹ vào con chim: “Xem như là một lời chúc phúc đi.”
“Chúc cô sau này có thể giống như con chim này, tự do vui vẻ, không bị chói buộc hay giam cầm, có thể tự do bay lượn trên bầu trời thuộc về cô.”
Giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận rất ấm áp, Giang Nguyệt nghe xong hốc mắt nóng lên.
Anh ấy mong cô được tự do.
“Cám ơn.” Cô cẩn thận nắm lấy con chim gỗ, giọng điệu vừa trịnh trọng lại vừa nghiêm túc: “Tôi sẽ trân trọng nó.”
Kiều Cẩn Nhuận hài lòng cười cười: “Cô có thể mang theo nó bên người chứ, con chim chạm khắc gỗ này có linh tính, cô mang theo nó càng lâu, nó sẽ càng thân thiết với cô.”
“Thật sao?” Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt rất phong phú, còn có chút trẻ con:
“Vậy mỗi ngày tôi đều sẽ mang theo nó, nó có thể tâm linh tương thông với tôi sao?”
“Nói không chừng có thể đó.” Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi nói theo cô ngây thơ như vậy:
“Giống như con gấu nhỏ mà cô đưa cho Như Như, cái này cũng có thể bảo vệ cô.”
Nhắc tới Như Như, trong lòng Giang Nguyệt không hiểu sao lại trở nên chua xót.
Cô phải cố gắng sống một cách tươi sáng, để những người yêu quý cô cảm thấy thoải mái.
Thu hồi lại cảm xúc, Giang Nguyệt ngẩng mặt lên cười với Kiều Cẩn Nhuận: “Không nghĩ tới bác sĩ Kiều còn có thể chạm khắc gỗ, anh dùng dao phẫu thuật để chạm khắc sao?”