Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Tiêu Kỳ Nhiên mặt mũi đen thui, quay lưng bỏ đi.

Xác định anh sẽ không tới quấy rầy quá trình quay phim nữa, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Ứng Thừa Kỳ chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chiếc xe Maybach mui trần vội vàng rời đi, còn có chút khó tin:

“Tiêu tổng đi rồi sao?”

Vừa rồi làm anh sợ tới kinh hồn bạt vía.

Cho dù đạo diễn có tài giỏi đến đâu, nếu đắc tội với đơn vị tài trợ, có thể thuận lợi quay tiếp hay không đã là chuyện khó nói, còn nói cái gì đến tài hoa chó má gì đây.

Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ừ, đã đi rồi, sẽ không đến quấy rầy công việc quay phim của chúng ta nữa.”

“Vẫn là cô có cách giải quyết.” Ứng Thừa Kỳ giơ ngón tay cái về phía Giang Nguyệt.

Nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt vẫn luôn là một dòng suối trong vắt trong giới nghệ sĩ. Tuy rằng đi theo con đường gợi cảm quyến rũ, nhưng từ lâu tính cách thanh cao kiên quyết, khiến cho người ta đứng nhìn từ xa cũng không dám trêu ghẹo nửa lời.

Những người khác thì không nói, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cô.

Đối mặt với sự kính nể của Ứng Thừa Kỳ, Giang Nguyệt chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, đương nhiên đã quen với việc mắt cao hơn đỉnh, vừa rồi lại bị cô làm ra hành động xúc miệng đầy xúc phạm như vậy, lại thêm hành vi châm chọc khiêu khích không thôi, tuyệt đối đã chọc giận đến anh.

Tiêu Kỳ Nhiên không phải là loại người tính tình ôn hòa gì. Anh ta không có thể hiện sự tức giận ngay tại chỗ đã là hành động tốt đẹp nhất của anh rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên rời đi dứt khoát như vậy, điều này cũng minh chứng chính xác cho dự đoán của Giang Nguyệt.

Đoán chừng trong một khoảng thời gian tới hắn sẽ không xuất hiện nữa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, không có Tiêu Kỳ Nhiên nên việc quay phim cực kỳ thuận lợi.

Lục Triển Ti là một diễn viên có kỹ thuật tốt trong giới, diễn xuất của anh cũng không thua kém Giang Nguyệt, hai người đóng phim với nhau rất ăn ý, hiệu quả quay phim rất tốt, số lần quay hỏng cũng rất ít.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người reo hò bắt đầu kết thúc công việc, kết thúc buổi quay ngày hôm nay, chuẩn bị ăn cơm tối nghỉ ngơi.

Tiểu Diệp đi tới khoác khăn quàng lên cho Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì để cô ấy chuẩn bị trước.

“Chị không đói.”

Mỗi lần quay phim đều tương đối đắm chìm vào nhân vật, bởi vì não bộ nhập vai quá hưng phấn, đến nỗi Giang Nguyệt luôn quên đi những cảm giác khác trên cơ thể mình.

Tiểu Diệp hiểu được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Giang Nguyệt, cũng không ép buộc cô, chỉ tự mình nói:

“Vậy em sẽ mua salad cho chị nhé, chị có muốn ăn thêm chút hoa quả gì không?”

Giang Nguyệt đối với vóc dáng của mình từ trước đến nay hà khắc, bữa tối cũng thiên về thanh đạm, lúc quay phim, lại càng kiên trì tự kỷ luật, sẽ không đụng vào một chút dầu mỡ.

Trở lại khách sạn, Lục Triển Ti chủ động đến tìm Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối có muốn cùng nhau đi tản bộ hay không.

Quay phim cả một ngày, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nghĩ đến sau này hai người còn phải cùng nhau ở chung một tháng, bình thường nên tăng cường tình cảm, cũng có lợi cho việc tăng lên sự ăn ý khi quay phim, cho nên liền đáp ứng.

Sau khi chào hỏi Tiểu Diệp, cô thay quần áo giản dị nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm vừa rồi cũng đã được tẩy đi, làm lộ ra trên người có vài phần trẻ con.

Nhìn thấy Giang Nguyệt có khí chất hoàn toàn bất đồng với ban ngày, Lục Triển Ti có chút ngạc nhiên, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

“Tẩy trang rồi thì không nhận ra tôi luôn à?” Giang Nguyệt nhếch khóe môi dưới, trong lời nói mang theo đùa giỡn:

“Tôi trước khi trang điểm và sau khi trang điểm khác nhau rất nhiều sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui