Thật ra là Giang Nguyệt muốn ở một mình một lát.
“Ăn ít một chút, không cẩn thận dễ bị béo đó.” Lục Triển Ti cười khẽ một tiếng, phất phất tay: “Ngày mai gặp nhau ở trường quay.”
“Vâng, ngày mai gặp ạ.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Trong túi giấy còn có rất nhiều hạt dẻ, Giang Nguyệt chỉ ăn vài cái, phần còn lại tiện tay đặt trên hai đầu gối, yên lặng nhìn dòng sông dưới bóng đêm.
Có một cơn gió đêm thổi qua, mặt nước gợn lăn tăn khúc xạ ánh sáng, chập chờn chập chờn.
Cũng không có gì thú vị, nhưng Giang Nguyệt đã nhìn nó trong một khoảng thời gian dài.
Não bộ của cô hoàn toàn trống rỗng, không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, cũng không có gì để suy nghĩ.
Cô rất thích cảm giác đó.
Mãi đến khi cảm nhận được bên cạnh có người đi tới, cô mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang dừng bên cạnh cô.
Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng Giang Nguyệt hiện lên bốn chữ - Âm hồn bất tán!
Tiêu Kỳ Nhiên thân hình cao lớn, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm của anh, dưới màn đêm ngũ quan của anh càng thêm thâm sâu sắc và rõ ràng.
Hôm nay trông anh rất dễ gần, anh mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình màu xám đậm, không nói lời nào liền trực tiếp ngồi ở một bên ghế dài, chân dài hơi duỗi ra, bộ dáng vô cùng lười biếng, hai mắt hơi híp lại, nhìn thấy túi giấy đặt trên đùi cô.
“Bóc cho tôi một cái.” Ngữ điệu cực kỳ thờ ơ.
Giang Nguyệt: “...”
Cô không muốn bóc cho anh, thuận miệng tìm lý do: “Hạt dẻ đã nguội không dễ bóc, rất tốn công.”
“Bóc một cái mười triệu!”
Tay Giang Nguyệt rất lưu loát đưa tay vào trong túi giấy.
Tiêu Kỳ Nhiên:...
Ngoại trừ việc cô thật sự không muốn lột hạt dẻ cho Tiêu Kỳ Nhiên ra thì hạt dẻ thật sự đã nguội, không dễ lột vỏ.
Lớp vỏ mỏng bên trong gặp lạnh chịu ẩm sẽ bám chặt vào thịt hạt dẻ, chỉ có thể nhẫn nại từng chút một dùng móng tay cạo đi.
Mặc dù quá trình lột vô cùng rắc rối, nhưng Giang Nguyệt lại rất kiên nhẫn.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mân mê hạt dẻ, ánh đèn ban đêm không đủ sáng, cô chỉ có thể mượn ánh sáng vừa nhìn vừa lột ra.
Chờ sau khi lột xong, đến khi Giang Nguyệt vừa định đưa cho Tiêu Kỳ Nhiên, không ngờ đối phương cúi người xuống, môi mỏng chạm vào mu bàn tay cô.
Đây là ý bảo cô cho anh ăn?
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nghĩ đến việc hạt dẻ bóc cũng bóc xong rồi, chỉ còn cách lấy được mười triệu một bước, cô lấy tay đưa hạt dẻ đến bên miệng Tiêu Kỳ Nhiên:
“Há miệng.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lướt qua mặt Giang Nguyệt, bỗng nhiên một tay nắm lấy cổ tay cô, vừa đưa hạt dẻ vào miệng, lại vừa ngậm ngón tay của cô.
Giang Nguyệt dừng một chút, muốn thu tay về, nhưng người đàn ông lại không buông cô ra, ngược lại chậm rãi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô.
Từng cái một.
Khiến cô run rẩy.
Động tác của anh vô cùng tao nhã, càng giống như đang hành lễ hôn tay với cô.
Chờ hôn xong, Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của người phụ nữ, khẽ cười:
“Rất ngon, lột thêm một cái nữa.”
Trên mặt Giang Nguyệt không có biểu tình gì, giống như là không bị hành động vừa rồi làm ảnh hưởng, nhưng ngón tay tiếp tục lột vỏ hạt dẻ của cô đang không ngừng run rẩy, làm lộ vài phần tâm tình bối rối của cô.
Cô lột được một nửa, bỗng nhiên ý thức được mình đã bị lời nói của anh dẫn dắt.