Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Đúng, chỉ là thể hiện.

Ít nhất thì đó là những gì Tiêu Kỳ Nhiên nghĩ.

Giang Nguyệt chỉ im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt ngậm nước như chứa ngàn vạn ngôn ngữ, nhưng rõ ràng ngữ khí nói đã trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều:

"Tiêu tổng, tôi đột nhiên nhớ đến có một chuyện tôi quên nói với anh."

Đối mặt với sự dịu dàng đột ngột của cô, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày: “Nói đi.”

“Mười triệu, nhớ chuyển khoản cho tôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”

Vốn anh còn đang chờ những lời cô định nói tiếp theo, nhưng sau khi nghe câu này, mi tâm của anh co giật dữ dội, đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Mà dường như Giang Nguyệt đã đoán được hành động của hắn, nên lập tức ấn dấu vân tay, mở cửa lắc mình chui vào phòng.

Toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch, không một động tác dư thừa, đến cả động tác đóng cửa cũng dứt khoát, không hề dây dưa.

“Chúc ngủ ngon.”



Vừa rồi đối mặt với đôi mắt ướt át của Giang Nguyệt, thiếu chút nữa hắn cũng đã cho rằng cô đã thật sự động lòng.

Cô quả nhiên là một diễn viên giỏi, vừa bạc tình vừa nhu tình chuyển đổi lưu loát tự nhiên như thế, thật khiến cho người ta lầm tưởng rằng vừa rồi tất cả những gì xảy ra chỉ là ảo giác.

Lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên cảm nhận được cảm giác thất bại lớn đến như vậy.

Sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lẽo.

Trò chơi kim chủ này hắn còn chưa muốn dừng thì Giang Nguyệt dựa vào cái gì mà muốn hoàn toàn rút lui?

Đứng ở trước phòng của phụ nữ đau khổ chờ đợi không phải là phong cách của Tiêu Kỳ Nhiên, nên hắn liền xoay người nhấc chân muốn quay đi, nhưng đúng lúc này cửa phòng ở phía sau lại đột ngột mở ra thêm một lần nữa.

Vừa nhìn thấy người đàn ông còn đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Anh ta vẫn chưa đi à?

Cũng không phải Giang Nguyệt muốn mở cửa xác định xem Tiêu Kỳ Nhiên đã đi hay chưa, mà là do nhà vệ sinh trong phòng cô bị rò rỉ nước. Nước tràn đầy phòng, hoàn toàn không có chỗ đặt chân nên cô muốn đi ra ngoài tìm người đến sửa.

Nhân viên khách sạn lập tức chạy đến, đầu tiên là giúp Giang Nguyệt sắp xếp lại đồ đạc trong phòng. Sau đó tìm thợ sửa đến kiểm tra một chút, thì ra là do đường ống nước bị hỏng nên bị rỉ nước, cần phải thay đường ống mới.

“Sàn nhà bên trong đã bị ngấm nước, phòng này tối nay không thể ở được, gây ra nhiều sự bất tiện cho cô, kính xin cô thông cảm.”

Quản lý của khách sạn từ lúc đầu đến giờ vẫn luôn khom lưng cúi đầu xin lỗi Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt lắc đầu, cũng không có ý định so đo: “Anh giúp tôi đổi phòng khác là được rồi.”

Vừa nghe cô nói ra yêu cầu, quản lý khách sạn càng lộ ra vẻ khó xử: “Ngoại trừ những phòng mà đoàn làm phim thuê, những phòng còn lại đều đã đầy, cô xem tối nay có thể chịu khó chen chúc ở cùng với người khác được không?”

Lúc này chân mày Giang Nguyệt nhíu lại thật chặt.

Những người trong đoàn làm phim cô cũng chỉ mới gặp qua có mấy lần, cũng không có quen biết với ai, sao cô có thể không biết xấu hổ mà chen chúc ở chung phòng với người ta được?

Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa rời khỏi, hắn tựa vào vách tường, vừa khoanh hai tay trước ngực, vừa nghe cuộc trao đổi của bọn họ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

“Giang…” Tiêu Kỳ Nhiên vừa mở miệng, thang máy ở hành lang “đinh" một tiếng, Tiểu Diệp từ trong thang máy đi ra.

Cô ấy mới vừa đi ra ngoài mua salad rau cho Giang Nguyệt, khi trở về thấy trong phòng toàn là nước với nước, cũng cả kinh: “Phòng mới bị lũ quét qua ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui