Sau khi suy nghĩ rõ ràng những điều này, Giang Nguyệt bật cười, giải phóng những suy đang lung tung ra khỏi đầu, cô yên tĩnh ngồi trên sô pha đọc kịch bản.
Mỗi một giây một phút đặt ở trên người Tiêu Kỳ Nhiên cũng là lãng phí, lời thoại của ngày mai còn nhiều hơn ngày hôm nay, cô phải học thuộc trước để không làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.
… . Truyện Việt Nam
Đến khi Tiêu kỳ Nhiên từ trong phòng đi ra, người con gái đã mệt mỏi dựa vào sô pha ngủ quên, kịch bản mở ra che kín mặt, chỉ lộ ra một bên cằm.
Ban ngày lúc quay phim đã dùng quá nhiều tinh lực, lúc đại não còn hưng phấn cô không cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi yên lặng đọc được mấy trang kịch bản thì mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu, không nhấc lên nổi.
Trong vô thức, Giang Nguyệt cứ thế ngủ thiếp trên ghế sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên đi đến, nhẹ nhàng giơ tay cầm lấy kịch bản đang phủ trên mặt Giang Nguyệt xuống, đặt lên bàn bên cạnh, động tác vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm phiền đến cô.
Tư thế ngủ này của Giang Nguyệt cũng không phải là quá thoải mái, mái tóc dài tán loạn trên cổ, đôi môi vì ngẩng đầu nên hơi hé mở, theo nhịp thở của cô mà mấp máy.
Dáng vẻ khi ngủ của Giang Nguyệt rất khác với dáng vẻ khi cô tỉnh táo.
Hàm dưới của cô rất gầy, rất thanh tú, là một mỹ nhân cao cấp từ trong xương cốt, cho dù lúc này nửa gương mặt dựa vào sô pha, giống như một đứa trẻ đang lúc mệt mỏi tùy ý nằm xuống.
Rũ bỏ vỏ bọc quyến rũ khôn khéo thường ngày kia, giờ phút này cô không hề phòng bị mà ngủ say, không hề nhận thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình.
Chỉ cần nhìn cô ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng cảm thấy trong lòng thư thái.
Thực ra gần đây anh cũng không hề rảnh rỗi.
Ngoài miệng mặc dù Tiêu Viễn Phong nói đã bãi miễn tất cả các chức vụ của anh ở Tiêu gia, nhưng các công việc của Tiêu gia từ trước đến nay đều do Tiêu Kỳ Nhiên quản lý, thậm chí còn có rất nhiều hợp đồng là do một tay hắn đàm phán.
Đã từ rất lâu Tiêu gia đã không còn vì một câu rống giận của Tiêu Viễn Phong mà có thể loại bỏ hoàn toàn Tiêu Kỳ Nhiên.
Náo loạn thì náo loạn, mắng thì mắng, nhưng người thừa kế mà Tiêu gia bồi dưỡng ra cũng chỉ có một mình hắn.
Vì vậy, cho nên những chuyện này chỉ là lừa gạt người bên ngoài thì không sao, nếu thật sự muốn hắn buông bỏ tất cả cũng không phải chuyện có thể làm được.
Ngay cả khi hắn đã lui về hậu trường thì hắn cũng không hề thoải mái hơn trước.
Mỏ trang sức dưới trướng Tiêu gia còn đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên định ra kế hoạch khai thác mới, nhà máy bên kia cũng đang chờ anh duyệt qua phương án.
Khác với lúc trước nhiều nhất chính là không ở trước mặt người khác hiển quý, nhưng ở phía sau lưng vẫn chịu tội như cũ.
Hiện tại còn phải chịu tội của Giang Nguyệt.
Đúng thật là tự tạo nghiệt!
Tiểu Diệp tìm được khách sạn thích hợp, vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, thế nhưng điện thoại di động lại gọi nửa ngày cũng không có ai nghe máy, vì vậy cô đành gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt có ở đấy không ạ? Em đã tìm được khách sạn mới rồi, địa chỉ là…”
“Cô tự ở.” Hắn nói ngắn gọn: “Báo chi phí đặt phòng cho Tiết An, tối nay cô một mình ở bên đó ngủ một giấc ngon đi.”
Tiểu Diệp lại không phải đứa ngốc, lập tức hiểu được ý hắn: “Tiêu tổng là tốt nhất, làm phiền Tiêu tổng tám giờ sáng mai gọi chị Giang Nguyệt thức dậy, đoàn phim bắt đầu quay phim lúc chín giờ.”
“Biết rồi.”
Chờ sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên mới không nhanh không chậm, thông thả trở về, nhưng người trên sô pha đã tỉnh giấc, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh.
“Tiểu Diệp đã trở về chưa?” Bởi vì cô vừa mới tỉnh dậy, trong giọng nói vẫn còn chút khàn khàn quyến rũ: “Tôi nên đi rồi.”
Kết quả là, vừa đứng dậy cả người Giang Nguyệt liền đứng không vững, lảo đảo vụng về ngã ngồi lại sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu, vì thế hỏi:
“Ngủ đủ rồi sao?” website metruyenhot.com.vn